Phía cuối khu công viên này là một rừng cây nhỏ, đằng trước và bên phải đều là tường cao bao quanh, nếu đi thẳng tới nữa thì sẽ là một góc khuất.
Vẻ mặt Phong Lăng không có gì khác thường, nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, cô quét mắt nhìn qua tất cả các cây ở đây, nơi này không có các thiết bị trò chơi, có rất ít người tới. Cô ghi nhớ hết độ cao, vị trí của các cây và vị trí của những bụi cỏ cao ít ỏi đằng trong vào trong đầu, tự động phân tích thành một bản đồ chạy trốn và bắt kẻ địch tốt nhất.
Cuối cùng, hai người kia đã bước chậm lại, có vẻ như để quan sát xung quanh, cũng nhận ra nơi này không còn đường để đi nữa, nhưng Phong Lăng vẫn không hề do dự mà tiến về phía trước.
Đúng lúc này, Phong Lăng vòng qua một cái cây to đằng trước, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai kẻ kia.
Mới đầu chúng muốn xử lý người phụ nữ vướng víu là cô rồi mới đưa đứa trẻ đi, nhưng giờ lại cảm thấy ở đây có bẫy, có điều cũng đuổi theo đến tận đây rồi, đằng trước cũng không có đường, chỉ là một người phụ nữ thôi, có thể làm gì được chúng?
Lúc này, gã đàn ông cao to lấy điện thoại ra gọi điện cho kẻ còn ngôi ngoài xe, khẽ nói mấy câu gì đó, còn gã cao gầy thì cầm gậy đánh bóng tiếp tục bám theo vào trong.
Vì chỗ này khá gần với hồ nước của công viên, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138310/chuong-1423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.