Lệ Nam Hành suýt thì sặc nước bọt vì câu nói này của cô. Anh hắng giọng, dở khóc dở cười. Anh giơ tay lên, nhưng vì vừa hết tác dụng của thuốc mê, cơ thể vẫn chưa thể hành động tự chủ được hoàn toàn nên chỉ giơ lên được một chút rồi lại bỏ xuống.
Phong Lăng cúi đầu lại gần phía anh, Lệ Nam Hành tiện thể nắm lấy mái tóc xõa xuống của cô, ngón tay khẽ luồn vào trong tóc, thở dài: “Thế nào cũng được, dù em có cạo cua mà xuất hiện trước mặt anh thì em vẫn là vợ anh, không chạy đi đâu được.”
Phong Lăng cười: “Vừa mới phẫu thuật, vết mổ có nhỏ mấy cũng vẫn rất đau, anh đừng động đậy linh tinh. Em ở đây, không đi đâu hết, anh nghỉ ngơi đi. Chờ mắt bình phục là lại có thể nhìn thấy rồi.”
“Bác sĩ nói tỷ lệ nhìn thấy được sau vài ngày là bao nhiêu phần trăm?” Lệ Nam Hành hỏi.
Phong Lăng nhớ lại: “Nói là khả năng cao đấy, ông ấy chắc chắn lắm.”
“Mấy thứ như tỷ lệ, có ít mấy cũng sẽ có vài phần trăm thất bại.” Lệ Nam Hành vẫn khẽ nắm mái tóc dài của cô: “Nếu sau ca mổ này mà không thể hồi phục, anh sợ là sau này phải…”
Lệ Nam Hành còn chưa nói xong, Phong Lăng đã đưa cốc nước đến miệng anh, còn cho cả ống hút vào: “Bớt nói linh tinh đi, uống nước.”
Lệ Nam Hành im bặt, uống mấy ngụm nước xong nhìn sắc môi cũng đỡ hơn nhiều.
“Lệ Nam Hành, không có nhiều ‘nếu như’ thế đâu.” Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138292/chuong-1414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.