Phong Lăng bỏ bát đã được rửa sạch ra ngoài để xếp. Lúc ra, thấy Lệ Nam Hành dường như đã bình tĩnh lại, giống như bị cô từ chối đã thành quen, lúc này anh cũng không nói gì, chỉ ngồi đó chờ cô, giống như một đứa trẻ không được phát kẹo nhưng vẫn phải đứng yên một chỗ để chờ.
…
Sáng hôm sau, bác sĩ đến tận nhà.
Sau khi kiểm tra một lượt các phương diện, bác sĩ không ngừng gật gù: “Tốt lắm, mỗi lần đến khám lại có một bước tiến mới, tố chất cơ thể anh Lệ đúng là không giống người bình thường, khỏe thật đấy. Chỉ cần mắt anh không bị ảnh hưởng, giờ có gọi mấy người tới đánh nhau với anh có khi cũng không đánh lại anh.”
“Vậy hả? Nhưng có người lại cứ nói tôi không đánh lại cô ấy đấy.” Lệ Nam Hành ngồi bên bàn, cài lại ống tay áo và cổ áo. Anh cố tình nói câu này để Phong Lăng nghe thấy.
Bác sĩ ngồi nói chuyện với Lệ Nam Hành một lúc, mãi vẫn không thấy Phong Lăng, lúc quay đầu thấy cô đang chuyển đồ đạc lại hỏi: “Làm gì thế? Chuyển nhà à?”
“Căn ở trên là căn của anh ấy, tôi chuyển những thứ cần dùng đến xuống đây.” Phong Lăng nói xong lại tiếp tục ra ngoài.
Thật ra cũng không có nhiều đồ, nhưng cô phải sắp xếp lại, phải bỏ cả mấy thứ chiếm diện tích trong tủ ra xếp lại nữa.
Bác sĩ kiểm tra hết một lượt cho Lệ Nam Hành rồi dặn dò mấy tháng tiếp theo anh phải điều dưỡng nghỉ ngơi thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138280/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.