Lúc mới bị đè xuống, Phong Lăng nhất thời không thở được, cô dở khóc dở cười đẩy mạnh mấy cái lên vai anh.
“Tắm nước lạnh rồi, uống cả trà thanh nhiệt rồi cũng không tác dụng gì.” Lệ Nam Hành nhướng mày, xoa mặt Phong Lăng. Vì cô bất thình lình bị đè xuống giường cho nên lúc này tóc đã xõa hết ra, phủ lên chiếc chăn mềm mịn, càng tôn lên gương mặt trắng trẻo, mịn màng của cô. Anh không nhìn thấy nhưng có thể sờ được, cảm nhận được.
“Em không biết mấy thứ đó là của mấy ông cụ nhà họ Lệ mua cho anh…” Phong Lăng nói được một nửa bỗng thấy mắt người đàn ông trước mắt sâu thêm, cô lập tức không nói nữa.
“Em tra rồi hả?”
“… Anh phản ứng mạnh như thế, em không tra mà được à? Nếu không em còn tưởng em bỏ độc gì anh đấy.” Phong Lăng xấu hổ đưa thay lên che mắt mình: “Lúc trước bác sĩ đã dặn đi dặn lại em là tuyệt đối không được để anh làm bất cứ hoạt động kịch liệt nào, kể cả anh có cảm thấy anh khỏe lại rồi, nhưng vẫn phải chú ý. Sớm biết mấy cái thứ kia có tác dụng đó, em đã giấu đi từ lâu rồi, còn lâu mới dùng mà hầm canh cho anh ăn.”
“Thế giờ phải làm sao? Anh ăn mất rồi.” Lệ Nam Hành vừa nói còn vừa ác ý, nhân lúc đang trong tư thế đè vào cô mà còn cố tình thúc mấy cái.
Phong Lăng lườm anh: “Rõ ràng anh biết tác dụng của đống đồ bổ đó mà lại không nói năng gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138266/chuong-1400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.