Trong siêu thị, Lệ Nam Hành bước nhanh về phía trước như thể thấy được đường đi vậy, rõ ràng phía trước có người đang đẩy xe mua sắm chắn ngang thế mà vẫn đi thẳng đến, suýt nữa đã va vào người ta.
Nhọc cho Phong Lăng phải đi theo sau vừa lôi vừa kéo, chỉnh lại hướng đi giúp anh, cô lại vội kéo lấy một xe mua sắm đẩy ở trước mặt, Lệ Nam Hành không chịu, cũng đưa tay đặt lên thanh đẩy bảo: "Anh giúp em."
Trong lòng Phong Lăng: Ha ha, anh cứ ngoan ngoãn đi theo phía sau em, đừng đi lạc cũng đừng đụng vào đồ gì nữa là được, còn giúp kiểu này còn phiền hơn không giúp nữa cơ.
Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng vì không muốn làm trái tim nhỏ bé có chút yếu đuối của Lệ Nam Hành bị tổn thương nên cô nhịn.
Dù sao khi dẫn một người tàn tật ra đường thì không nên đi dạo quá lâu, Phong Lăng dứt khoát định tốc chiến tốc thắng, vội vàng lấy cá cùng các loại nguyên vật liệu cần thiết, cô cứ đi thẳng về trước như thế, tốc độ khá nhanh.
Lệ Nam Hành thân cao chân dài nên vẫn theo kịp cô, hơn nữa vừa nãy còn toàn ngồi trong xe, không phải đi lại nhiều nên vẫn còn sức.
Lúc sắp đến khu bán đồ tươi sống, Lệ Nam Hành nói: "Sắp đến nơi rồi."
Biết được bây giờ mũi và tai của anh rất nhạy. Phong Lăng không đáp mà dứt khoát đẩy xe qua, tiện thể dẫn Lệ Nam Hành cùng đi.
Cô chọn hai con cá, dạo gần đây cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138249/chuong-1392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.