Nhìn thấy người mở cửa là Phong Lăng, A Phong và Hàn Kình đi thẳng đến trước cửa.
Phong Lăng lại chỉ đứng im ở cửa, không hề động đậy, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt bình thản.
A Phong im lặng một lúc, sau đấy đột nhiên giơ tay lên làm một động tác tay đúng theo chuẩn mực trong căn cứ. Động tác ấy thể hiện lời xin lỗi, cảm ơn và tất cả cảm xúc của anh ta.
Bở vì cô không hề bỏ cuộc.
Cô thật sự đã tìm ra bọn họ.
Phong Lăng không nói gì, cô lùi lại phía sau một bước, nhường lối vào cho hai người bọn họ. Chỉ đến khi Hàn Kình và A Phong nhanh chân đi vào trong, khi đi qua Phong Lăng, cô nói kẽ: “Nhẹ nhàng chút, đừng làm anh ấy giật mình.”
Hàn Kình: “???”
A Phong: “???”
Câu nói này có phải lộn người rồi không? Đây chẳng phải là lời mà Lệ Nam Hành hay nói khi Phong Lăng ngủ sao?
Nhưng khi bước vào phòng và ngước mắt nhìn, thấy người đàn ông đang nằm trên giường, hai người bất ngờ không nói nên lời.
Lệ Nam Hành gầy đến mức như biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Cơ thể của anh từng to cao vạm vỡ là thế, bây giờ lại gầy gò mỏng manh. Cũng vì cơ thể không khỏe nên sắc mặt trắng bệch cả đi. Nếu không phải vì người đàn ông đang nằm trên giường kia đoán được phần nào tình huống nên đã đanh mặt lại, thì sắc mặt dễ chịu lúc bình thường của anh có thể giống như một chàng thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138223/chuong-1379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.