Phong Lăng bật cười: “Chị không đánh em đâu.”
“Đấy bà xem, ông bà xem đi! Câu nói này của chị ấy rõ ràng là đang uy hiếp cháu, chị ấy nhắc nhở cháu là chị ấy sẽ đánh cháu thật đấy!” Tần Thư Khả thật sự không nuốt nổi bữa cơm này nữa: “Chị ấy xuất thân từ căn cứ XI đấy! Ông bà ơi, người mà ông bà cần làm chủ thay là cháu, là cháu đây này! Không phải chị ấy đâu!”
“Ừ, được rồi.” Bà cụ Phong bị chọc tới mức không dừng cười được: “Bà thấy bầu không khí giữa hai đứa như thế này, chắc sau này chung sống với nhau cũng sẽ rất hòa hợp. Thôi bà không lo nữa, chuyện giữa hai chị em thì hai chị em tự xử lý với nhau đi, ăn cơm thôi.”
Tần Thư Khả lại cầm bát đũa lên rồi trừng mắt với Phong Lăng ở phía bên kia bàn ăn. Phong Lăng cũng chỉ mỉm cười, không để ý đến cái tính thi thoảng lại dở chứng trẻ con của cô nữa.
…
Phong Lăng chỉ nghỉ ngơi một ngày ngắn ngủi ở nhà họ Phong, ngày hôm sau cô đã đến mấy công ty dưới trướng của Phong thị ở New York. Vì chuyển biến kinh doanh mấy năm trở lại đây của nhà họ Phong thất bại, nên có rất nhiều công ty con cần phải chỉnh đốn lại. Ngày trước là Tập đoàn Phong thị, nhưng bây giờ chỉ là một tập hợp các công ty con, có cái kiếm được tiền, có cái không. Hai ông bà cụ đã cao tuổi, cũng không còn sức mà ôm đồm quá nhiều nữa. Hai cụ chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138083/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.