Chương trước
Chương sau
Nhưng dù sao bệnh viện cũng là nơi người đến người đi. Cho dù chỗ ngoặt này có thể tránh được tầm mắt của Quý Noãn và A K nhưng vẫn có bác sĩ và điều dưỡng đi qua đi lại gần đó.

Lệ Nam Hành đang định hôn thì Phong Lăng giơ tay che kín miệng, ra hiệu bằng mắt với anh, ý bảo anh kiềm chế lại.

Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, nghiêng đầu cúi xuống nhìn cô gái nhỏ rồi cười, anh không ép hôn nữa mà thơm nhẹ vào lòng bàn tay cô một cái.

Trước ánh mắt tán tỉnh, sâu xa một cách trần trụi của anh, trong phút chốc Phong Lăng chỉ cảm thấy vị trí được môi anh chạm vào đột nhiên nóng đến mức đáng sợ.

Cô mau chóng buông hai tay xuống, đứng thẳng bên tường, đồng thời liếc mắt nhìn về một hướng khác của chỗ ngoặt, lại phát hiện cha của anh Mặc cùng thư kí An đi ra từ một thang máy khác, hơn nữa vừa hay chạm mặt Quý Noãn.

Bây giờ vết thương của anh Mặc còn chưa lành, An Thư Ngôn lại được Chủ tịch Mặc dẫn đến công khai như vậy, Chủ tịch Mặc căn bản không hề bận tâm đến cảm nhận của Quý Noãn.

"Chủ tịch Mặc đến rồi, em đi về rửa mặt, anh đến giúp cô Mặc đi." Phong Lăng nháy mắt ra hiệu với Lệ Nam Hành, ý bảo anh đừng đối đầu với Quý Noãn nữa mà cố gắng giúp cô ấy một chút, tránh để cô ấy phải chịu thiệt trước Chủ tịch Mặc.

"Anh giúp?" Lệ Nam Hành chau mày, cũng liếc mắt về hướng đó: "Em cho rằng cô ấy là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, bình tĩnh, ôn hòa như bề ngoài sao? Quý Noãn còn cứng cỏi hơn em, cô ấy nào có cần anh giúp?"

"Em không biết, là người đàn ông của em, anh phải giúp bạn em, Quý Noãn từng nói, em là bạn của cô ấy."

Mắt Lệ Nam Hành chợt sáng lên, nhìn Phong Lăng vừa mới buột miệng nói ra câu đó: "Người đàn ông của em?"

"..."

"Được, anh giúp." Người đàn ông lập tức sung sướng cười.

Phong Lăng: "..." Ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Thấy Phong Lăng thật sự vội về rửa mặt, Lệ Nam Hành cũng không ngăn cô nữa, tiện tay lấy một điếu thuốc bỏ vào trong miệng. Nhớ lại vẻ mặt vừa nãy của Phong Lăng lúc nói anh là người đàn ông của mình, anh lập tức bật cười, rồi lại quay đầu nhìn về phía Quý Noãn. Anh không châm điếu thuốc lên, cứ ngậm điếu thuốc chưa châm lửa mà đi đến.

Vợ nói phải giúp, vậy thì giúp thôi.

Bên ngoài phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm, An Thư Ngôn xách theo một ít đồ dinh dưỡng và giỏ hoa quả, vừa mới đi tới đã bị Lệ Nam Hành chặn lại.

Anh lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô An thay mặt Chủ tịch Mặc đến thăm sao?"

An Thư Ngôn thấy Lệ Nam Hành liền thu lại vẻ mặt từ khách thành chủ vừa nãy, gật đầu với vẻ khách sáo: "Đúng vậy, Chủ tịch Mặc bảo tôi đến thăm Cảnh Thâm."

Lệ Nam Hành giả vờ tươi cười, cong cong khóe miệng, nhưng rõ ràng nụ cười của anh không thật mấy, dáng người cao lớn tiếp tục chặn trước cửa phòng bệnh, lạnh lùng nói: "Cậu ấy đang nghỉ ngơi, cô An cứ đi vào như vậy thì thật sự cũng không tiện lắm, cô cần thăm hỏi hay dặn dò gì thì trực tiếp nói với cô Mặc là được, cô ấy sẽ chuyển lời giúp cô."

Quý Noãn đứng ở chỗ thang máy nghe thấy lời anh nói, thầm tặng một like cho Lệ Nam Hành.

Không ngờ một Lệ Nam Hành lúc nào cũng phải troll cô vài câu, tới lúc cần ra tay thì vẫn ra tay, tới lúc cần giúp đỡ thì vẫn đáng tin như vậy.

"Anh Lệ, Chủ tịch Mặc ở đây, lời ông ấy vừa nói, chắc anh cũng nghe thấy rồi." An Thư Ngôn nhấn mạnh.

Lệ Nam Hành bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, nhìn với vẻ hờ hững rồi nói: "Tôi và Mặc Cảnh Thâm là bạn bè lâu năm, lại không có vướng mắc gì với Tập đoàn Shine, Chủ tịch Mặc chắc cũng biết tính cách của tôi, chỗ của tôi, người không liên quan sợ là không đi vào được."

Khi nói lời này, Lệ Nam Hành cười như không cười, lạnh lùng nhìn về phía Chủ tịch Mặc.

Mặc Thiệu Tắc nghe thấy lời này, sắc mặt rõ ràng là không vui. Nhưng không thể không thừa nhận, ba tầng ngoài ba tầng trong của bệnh viện này, tất cả đều có người của căn cứ XI, tạo thành mấy vòng vây. Ông ta là cha của Mặc Cảnh Thâm nên mới có thể thuận lợi đi vào, bằng không thì muốn lên đến tầng này cũng là chuyện khó.

“Con trai của tôi nhập viện ở đây, tôi là cha nó, muốn vào thăm mà giờ còn bị các cậu ngăn cản sao?" Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng chất vấn, ánh mắt khó chịu, không vui.

"Nếu như Chủ tịch Mặc muốn đi vào, tất nhiên tôi sẽ không ngăn cản." Lệ Nam Hành nói với giọng điệu chậm rãi, thản nhiên: "Nhưng cô An đi vào thì sợ là không ổn. Cô Mặc vẫn trông nom ở đây, để cô An đi vào, Chủ tịch Mặc ông chắc chắn không phải đang đùa đấy chứ?"

Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng cau mày, An Thư Ngôn lại bị lời nói của Lệ Nam Hành làm cho lúng túng, cuối cùng vẫn không thể mặt dày quấy rầy nữa. Cô ta đi đến bên cạnh Quý Noãn, đưa đồ trong tay cho cô: "Cô Mặc, làm phiền rồi."

Thấy tình cảnh sau đó, biết Quý Noãn có thể một mình ứng phó mà không đắc tội với người lớn, Lệ Nam Hành cũng không nói gì thêm, lập tức rời đi.

Việc ở bên ngoài vẫn chưa xử lý xong xuôi, Lệ Nam Hành cũng không thể không về nhà họ Lệ. Nhưng trước khi về, anh vẫn có thể “tiện đường” đi xem cô vợ nhỏ vừa rồi mới lỡ miệng thừa nhận anh là người đàn ông của cô.

Ở trong phòng nghỉ, Phong Lăng vừa rửa mặt xong, đang lau nước đọng trên mặt. Bình thường, cô thật sự cũng không biết dùng mấy loại mỹ phẩm dưỡng da gì đó. Nhưng tối qua trong hộp kem dưỡng mua về giúp Quý Noãn, có một hộp mùi rất thơm, là loại mùi thơm thoang thoảng. Quý Noãn nói loại đồ này dù có đắt hơn nữa, dù có bị thổi phồng như thế nào đi nữa thì cuối cùng chỉ có hiệu quả giữ ẩm là thiết thực nhất.

Phong Lăng nhìn qua, cô cầm lên rồi dùng ngón tay chạm vào một chút, thoa lên mặt mình, sau đó vỗ vỗ xoa xoa từng chút một.

Động tác bôi mỹ phẩm này, cô vẫn phải cảm ơn Lăng Phi Phi lúc ở thành phố T. Nếu như không phải mỗi ngày sáng tối sau khi rửa mặt xong, cô gái kia đều phải đứng trong phòng ngủ thoa đồ mỹ phẩm rất lâu, thì cô cũng không học theo được. Không ngờ giờ cô đã biết dùng cả mỹ phẩm chăm sóc da rồi.

Sau khi bôi một lớp mỏng, Phong Lăng cảm thấy làn da bình thường mặc dù trắng mướt nhưng hơi khô của mình xem ra đã trở nên căng bóng hơn, sờ vào cũng cảm thấy láng mịn hơn nhiều, chẳng trách con gái đều dùng mỹ phẩm dưỡng da.

Cô vừa vỗ lên mặt vừa suy nghĩ xem có cần đi mua cho mình vài lọ không, cô chắc chắn sẽ ngại dùng đồ của Quý Noãn, cho dù Quý Noãn rất vui vẻ cho cô dùng.

Đang suy nghĩ, thì cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra.

Biết là chỉ có mình cô ở trong, nên lúc đi vào Lệ Nam Hành cũng không gõ cửa. Kết quả vừa đi vào thì anh nhìn thấy chỏm tóc trên đầu Phong Lăng vẫn còn, còn cô thì đang đứng trước chiếc gương trên tường phòng nghỉ... chọc chọc ngón tay lên mặt.

Bạn học Phong Lăng - Tay súng bắn tỉa giỏi nhất căn cứ XI từ trước đến nay luôn đẹp trai lại có thể một mình trốn ở trong phòng rồi làm trò dễ thương.

Chỉ nhìn một cái, tim của Lệ Nam Hành như sắp tan chảy đến nơi. Anh đi đến, Phong Lăng vừa mới phản ứng lại chuyện “anh lại đến rồi” thì anh chợt kéo lấy cổ tay cô, rồi dứt khoát kéo người ta vào lòng. Anh cúi đầu làm nốt việc mà vừa rồi ở bên ngoài còn chưa làm xong, hôn mạnh cô một cái, hôn một cái rồi vẫn chưa hài lòng, lại lập tức dùng lưỡi lướt qua bờ môi cô, cố gắng tách môi và răng cô, sau đó hôn thật sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.