Thấy anh không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cô, Phong Lăng hắng giọng nói: “Em không khát.”
“Vừa hay, anh đang khát.” Người đàn ông cầm cốc cà phê ở trước mặt cô lên, uống ngon lành không hề để ý tới ai.
Phong Lăng: “...”
Ở dưới gầm bàn, cô lén giẫm lên chân anh, trừng mắt với anh.
Lệ Nam Hành đặt tách cà phê xuống, như thể anh không cảm nhận được việc cô đang dùng sức giẫm lên chân mình, anh nhìn bà Phong, trong ánh mắt ẩn giấu ý cười, nói: “Hai cụ nhà họ Phong dạo này vẫn khỏe chứ ạ?”
“Họ vẫn khỏe. Có điều sự việc lần trước quả thật đã gây rắc rối cho Nam Hành rồi, là do Minh Châu không hiểu chuyện. Lúc đó, bác và ba nó không có nhà, nếu không, nhất định sẽ đích thân xin lỗi bốn ông cụ nhà họ Lệ.” Tần Thu nhớ tới chuyện Phong Minh Châu chọc giận Lệ Nam Hành lần trước, vì chuyện đấy mà sau đó, nhà họ Phong ầm ĩ mãi không thôi, tất cả đều do Phong Minh Châu không chịu từ bỏ, vừa khóc lóc vừa làm loạn, đòi sống đòi chết, cả nhà loạn hết cả lên, đúng là vô cùng mệt mỏi.
Gần đây, Phong Minh Châu được con gái của bà Sầm lôi đi du lịch ở Ý để giải khuây, nhà họ Phong mới bình yên được một chút, bà Phong cũng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Đã qua cả rồi.” Lệ Nam Hành chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ về chuyện lần đó.
Thấy anh không muốn nhắc tới, bà Phong cũng không đề cập gì thêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137824/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.