Chương trước
Chương sau
Đến tận khi Quý Noãn bê canh cá vào chia cho những người khác, Lệ Nam Hành vẫn đứng im tại chỗ, lơ đãng nhìn về phía Phong Lăng đang phụ giúp Quý Noãn chia canh cá cho mọi người. Nhìn dáng vẻ như luôn giữ khoảng cách với anh của cô, anh nói một câu: “Quả nhiên, trong căn cứ không có phụ nữ, hiếm lắm mới có một cô, cảm giác đúng là khác hẳn.”

Những người ngồi đó đều nghe ra Lệ lão đại đang cố tình kiếm chuyện làm hòa với Phong Lăng.

Kết quả là Phong Lăng lại chẳng thèm để ý đến anh, tới khi nhận được ánh mắt ra hiệu của mấy anh em khác rằng lão đại đang nhìn mình, cô vẫn tiếp tục đưa bát canh cá cho người khác, sau đó thờ ơ đáp một câu: “Nếu mọi người không sợ bị ngộ độc chết thì sau này khi về căn cứ, tôi cũng không ngại nấu cơm cho mọi người ăn.”

Hai người này đúng là vẫn “đấu súng” với nhau, ai nấy đều có tính cách ương ngạnh, nóng nảy.

Tam Bàn và A K vừa uống canh cá vừa cười hi hi nhìn nhau, hoàn toàn bó tay với lão đại và Phong Lăng.

Bây giờ đúng là Lệ Nam Hành chỉ có thể kiếm chuyện làm quà, anh nhìn theo bóng lưng của Phong Lăng, sau đó chọc thêm một câu: “Trong căn cứ có đầu bếp nổi tiếng thế giới, còn cần em phải trổ tài chắc? Nhưng hoạt động ở vùng thôn quê thế này, đúng là cần có một người phụ nữ.”

Thật ra câu nói này của anh là muốn để Phong Lăng biết rằng, dù cô quay về căn cứ, cũng không cần phải xuống bếp, cứ an tâm ở bên cạnh anh là được. Nhưng hiển nhiên là cô vẫn không định tiếp lời, chẳng thèm đáp lại anh một câu, cứ tiếp tục làm việc của mình.

Chia hết canh ở phía bên này xong, Phong Lăng quay người định đi sang bên khác. Cô vừa cất bước, thì cổ tay đột nhiên bị giữ lấy, cô ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn cánh tay đang nắm cổ tay mình: “Buông ra.”

“Em còn đau không?” Lệ Nam Hành thoáng liếc qua bụng cô.

Anh thật sự muốn tìm chuyện gì đó để nói, nhưng thái độ này của cô lại khiến anh không thể tìm được một câu bắt chuyện nào hay ho cả.

Anh còn biết hỏi cô có đau không?

Mấy ngày trước, khi anh đè cô lên giường ở khách sạn và phòng ngủ ở nhà của Văn Nhạc Tình, sao anh không hỏi cô có đau hay không? Hôm qua lúc anh đè cô ở đó gặm cắn hồi lâu, khiến cô không cách nào đẩy ra được, sao không hỏi cô có đau hay không? Bây giờ việc xong rồi mới nói sao? Bây giờ biết quan tâm đến người ta rồi ư?

Phong Lăng lật tay định tung chiêu đánh anh, kết quả anh chàng nào đó ở bên cạnh còn đang thổi canh, ban nãy chẳng may đã nghe thấy ba chữ mà Lệ Nam Hành hỏi, anh ta hiểu sai ý, nên cố ý ho lên một tiếng hỏi: “Cái gì mà còn đau không ạ? Phong Lăng bị thương à? Có thể khiến Lệ lão đại của chúng ta đích thân mở miệng hỏi thăm thế này thì chắc không phải vết thương nhỏ đâu nhờ? Chết dở, Phong Lăng à, cô bị thương đến mức nào thế hả?”

Lệ Nam Hành nhấc chân, đá lên vai anh ta một cái: “Biến, sao chỗ m* nào cũng thấy cái mặt cậu thế.”

Anh chàng kia cười hề hề, bê bát canh quay người trốn thẳng vào trong lều chống đạn, đồng thời chẹp một tiếng ngoảnh đầu lại nhìn, thầm nhủ, Lệ lão đại chỉ cho phép bản thân mình quan tâm đến Phong Lăng, chứ không cho phép bọn họ quan tâm đến cô ấy?

“Em bảo anh bỏ tay ra cơ mà.” Phong Lăng thấy ánh mắt của các anh em ở xung quanh đều đang nhìn về phía này với vẻ vừa tò mò, vừa hóng chuyện, nên cố hết sức muốn giằng tay mình ra khỏi tay anh.

Lệ Nam Hành chưa bao giờ nghĩ cần phải giấu giếm trước mặt đám người này, chút chuyện giữa anh và Phong Lăng, đa số các anh em trong căn cứ đều biết cả, chẳng có gì phải kiêng dè nữa. Anh nắm lấy cổ tay cô không buông, đồng thời nhìn biểu cảm trên gương mặt đã bị anh chọc tức từ tối qua của cô: “Em ngoan ngoãn một chút đi xem nào?”

“Tránh ra!” Phong Lăng mất kiên nhẫn, nhấc chân đá thẳng về phía anh.



Lúc này, Quý Noãn lại vào bên trong múc một nồi canh cá ra, nghe thấy một âm thanh kỳ lạ ở phía rừng, mấy anh em giúp cô ấy bê bát khẽ giọng nói: “Cô Mặc, cô đừng đi qua đó nhé, lão đại với Phong Lăng đánh nhau rồi, cô đừng để mình bị thương.”

Quý Noãn: “…”



Mấy ngày nay, dù các anh em phải sống khổ cực ở đây để chờ cơ hội đi vào bên trong cứu viện, nhưng vì có cô Mặc hàng ngày đều nghĩ ra đủ cách để nấu các món ngon, nên chất lượng cuộc sống của mọi người tăng vọt, dù phải sống ở một nơi như thế này, họ cũng có cảm giác hạnh phúc.

Buổi tối, Phong Lăng cùng Quý Noãn đi dạo ở bờ sông, nói chuyện cả đoạn đường. Quý Noãn không phải là một người quá nhiều chuyện, nhưng cô ấy rất quan tâm đến chuyện của Phong Lăng. Thỉnh thoảng cô ấy hỏi Phong Lăng vài câu liên quan chuyện của Lệ Nam Hành, nhưng đa số Phong Lăng đều lảng tránh không trả lời, hơn nữa đúng là mấy ngày nay, cô đều luôn tránh tiếp xúc quá nhiều với anh. Dù mọi người đều biết giữa cô và Lệ Nam Hành có chút quan hệ, nhưng cô cũng không muốn điều đó quá rõ ràng và trực tiếp, dẫu sao ngày trước đều là anh em với nhau cả, Phong Lăng cảm thấy rất khó chịu với ánh mắt của mọi người.

Hai người đi dạo một lúc, đang chuẩn bị quay về, đột nhiên, Phong Lăng phát hiện thấy hình như bờ sông bên kia có vấn đề, để bảo vệ an toàn cho Quý Noãn, cô để Quý Noãn ở lại bên bờ sông có các anh em của căn cứ đóng giữ, sau đó một mình đi sang bờ sông bên kia để thăm dò tình hình.

Bởi vì ban nãy trong bụi cây ở phía đối diện có người chĩa ánh sáng đèn pin cầm tay lên người Phong Lăng, rõ ràng ở góc độ này, bọn họ chỉ nhìn thấy Phong Lăng, chắc không nhìn thấy Quý Noãn. Phong Lăng để Quý Noãn ở lại bên này là vì muốn cô ấy tạm thời trốn đi, tránh bị thương.

Song, hình như bên đối phương có không ít người, sau khi chắc chắn Quý Noãn đã nấp kỹ trong bụi cỏ ở bên này, Phong Lăng mới đi sang phía đối diện.

Bên đó quả nhiên có người.

Phong Lăng vừa đi sang, bên tai đã vang lên tiếng động, ánh mắt cô nghiêm lại, lập tức quay người tránh khỏi một dao của người trong bóng tối. Nhờ có ánh trăng, cô ngoảnh lại thì thấy ánh sáng lóe lên trên con dao trong tay người đó, cô lại tiếp tục tránh đi. Phong Lăng bật người nhảy lên, nhanh nhẹn nhấc chân đá mạnh một cú về phía đối phương.

Phía đối phương cũng không có nhiều người, chỉ mấy phút là Phong Lăng đã giải quyết hết bọn họ. Không nghe thấy phía đối diện có tiếng động gì, cô tưởng Quý Noãn vẫn im lặng nấp ở đó, sau khi đứng im tại chỗ kiểm tra một phút, cô quay người đi về.

Nhưng lúc quay lại bụi cây mà Quý Noãn trốn trước đó, Phong Lăng phát hiện Quý Noãn đã biến mất.

“Cô Mặc?” Phong Lăng thấy xung quanh trống không, thoáng cái cô nhíu chặt hàng lông mày lại: “Quý Noãn?”

Giọng nói đè thấp của cô hòa vào trong gió, bờ sông Tonlé Sap xa xa yên lặng mà tối tăm.

Không có ai đáp lời.

Chỉ có một chiếc điện thoại bị rơi trong bụi cây đang lặng lẽ nằm đó.



Phong Lăng tìm cả đường, quay lại chỗ doanh trại đóng quân, sau khi hỏi mọi người, chắc chắn Quý Noãn vẫn chưa về, cô lập tức khẳng định, trầm giọng nói: “Quý Noãn bị bắt cóc rồi.”

Cô vừa dứt lời, các anh em vừa ăn tối xong ở xung quanh lập tức đứng bật dậy, trong nháy mắt vẻ mặt họ cũng đanh lại giống Phong Lăng, xung quanh doanh trại cũng được canh phòng nghiêm ngặt hơn, đồng thời có người đã nhanh chóng đi thông báo với Lệ Nam Hành, lập tức chuẩn bị kế hoạch ứng cứu.

Nếu nói anh Mặc bị nhốt ở đó, họ tạm thời vẫn không cần lo lắng, dẫu sao trong tay anh Mặc cũng có lợi thế, đám người đó không dám làm gì với anh ta. Với bản lĩnh của anh Mặc, chắc chắn anh ta có thể an toàn, trì hoãn đủ thời gian chờ ứng cứu.

Nhưng Quý Noãn thì khác, quan trọng hơn nữa là Quý Noãn đang mang thai, chẳng may cô ấy có điều gì bất trắc, tất cả mọi người ở đây đều sẽ thấy hổ thẹn với anh Mặc.

Sau khi nghe thấy tin tức, Lệ Nam Hành đi ra hỏi: “Có chuyện gì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.