Văn Nhạc Tình không muốn ép buộc Văn Lận Hàn đi đến bước đường này!
Đây không phải là điều cô muốn!
Hôm đó, cô uống rượu, chỉ là muốn bản thân nói lời tạm biệt hoàn toàn với quá khứ.
Văn Nhạc Tình biết mình dị ứng với rượu, nhưng khi đó có rất nhiều bạn bè ở quanh đấy, đa phần đều là bác sĩ, cô sẽ không xảy ra chuyện gì được, cô tự biết rõ điều đó.
Cả đời này, cô là người chưa bao giờ làm ra những chuyện bốc đồng mà để người khác phải lo lắng cho mình, cô chỉ buông thả bản thân một lần như thế mà thôi. Cuộc đời cô vẫn luôn tuần tự từng bước, Văn Nhạc Tình cũng chỉ muốn mượn cơ hội này mà say một trận cho đã, trong lòng đau đớn như vậy khó chịu đến vậy, cảm giác đến cả tư cách say một trận cũng không thể có, thật sự rất ngột ngạt.
Có bao nhiêu bác sĩ ở đó như vậy, cô sẽ không chết được.
Thật sự cô không muốn ép Văn Lận Hàn.
Văn Lận Hàn không hề để ý đến việc cô đang giãy giụa, hai mắt đỏ hoe. Anh ta cúi đầu xuống bên tai đối phương, ra sức hôn rồi cắn, khiến cả người Văn Nhạc Tình run lên.
Văn Nhạc Tình căn bản không có sức để chống cự lại, tay của cô vẫn luôn cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay Văn Lận Hàn, nhưng từ đầu đến cuối chẳng thể nào thoát ra được. Mãi cho đến khi Văn Lận Hàn đột nhiên buông tay cô ra, rồi tiếp tục chặn lấy đôi môi của Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137700/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.