Vợ chồng họ Mặc đang “giằng co” với nhau ở trong phòng bếp, lúc này nghe thấy tiếng Lệ Nam Hành ở ngoài tùy ý gõ hai cái vào tường.
“Hai người các người đừng quá đáng! Vào trong đó lâu như vậy rồi, có cần tôi dẫn Phong Lăng đi, nhường cả căn phòng lại cho hai người luôn không?”
Ở trong phòng bếp, mặt Quý Noãn đỏ bừng, Mặc Cảnh Thâm thì kéo người phụ nữ vào lòng: “Nhường phòng lại cho chúng tôi có khi là lựa chọn tốt đấy.”
Quý Noãn: “...”
Đến khi hai người họ đi ra, Lệ Nam Hành đang tựa vào bức tường ngoài cửa phòng bếp, nhếch môi cười lạnh, ánh mắt lướt qua thấy sắc mặt Quý Noãn đã khá hơn rất nhiều, không cần đoán cũng biết người phụ nữ này đã được chồng cô dỗ rồi.
Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn, không cho cô tránh đi, nhìn về phía Lệ Nam Hành: “Bọn họ vòng một vòng lớn như vậy, mục đích là cô ấy hay cậu?”
Lệ Nam Hành: “Đều là người làm việc cho căn cứ XI, mục tiêu lớn nhất không phải tôi thì là cô ấy, có gì khác nhau?”
Lúc này, Phong Lăng đột nhiên đi ra khỏi phòng ngủ, chủ yếu là do cô nghe thấy đoạn đối thoại của họ, cô cảm thấy vết thương của mình không nặng lắm, nghỉ ngơi trong phòng ngủ quả thật không cần thiết.
Vì vết thương ngoài da trên người khiến cô bị đau nên bước đi của cô hơi loạng choạng. Cô vừa đi ra, đột nhiên nghe thấy Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nói: “Người phụ nữ của mình bị thương thành cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137675/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.