Chương trước
Chương sau
Sau khi giúp Phong Lăng xử lý vết thương xong, Quý Noãn lại đi tìm được một cái áo thun màu đen, có lẽ là Lệ Nam Hành đã từng mặc, mặc vào người Phong Lăng.

Một lát sau Lệ Nam Hành lại đi vào, thấy Quý Noãn đang ngồi xuống xử lý vết thương trên đùi cho Phong Lăng, anh khẽ nhướng mày, cười khẽ: "Cô xử lý vết thương chu đáo lắm đấy, quả nhiên cô Quý đã có ích hơn trước kia nhiều rồi."

Quý Noãn im lặng nhìn thuốc khử trùng trong tay mình, chỉ xem như Lệ Nam Hành muốn tự mình băng bó cho Phong Lăng, nhưng không thể chen tay được cho nên hơi bực dọc với cô.

Lúc này cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Mặc Cảnh Thâm đã tới.

Bởi vì một chuyện gì đó mà Quý Noãn đã chiến tranh lạnh với Mặc Cảnh Thâm trong một thời gian dài, cô bỗng đảo mắt nhìn về phía cửa, hơi kinh ngạc: "Là ai thế?"

Lệ Nam Hành nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, ban nãy tôi ra ngoài gọi điện cho Mặc Cảnh Thâm, vừa hay cậu ta đang ở gần đây, cô nói xem hiện tại người tới sẽ là ai?"

Quý Noãn: "???"

"Người đàn ông của cô tới rồi, tôi mở cửa hay cô mở đây?" Bây giờ, Lệ Nam Hành cảm thấy Quý Noãn xuất hiện trước mặt Phong Lăng quá nhiều, khiến anh không thể nào tới gần cô, nếu như không bảo Mặc Cảnh Thâm đưa người đi nữa thì đoán chừng lần này Phong Lăng cũng sẽ đi theo Quý Noãn luôn, không nói với anh câu nào hết.

Thấy người đàn ông cứ đứng ở đó, mặc dù vóc người cao lớn rắn rỏi chắn trước cửa, nhưng cũng không ngăn được tiếng động truyền tới từ phía bên kia cửa, hơn nữa anh còn trưng ra cái vẻ muốn cười mà không cười.

Tiếng gõ cửa vang lên một lúc, đường đường là Mặc Cảnh Thâm mà lại bị đứng ở ngoài cửa lâu như vậy.

Quý Noãn âm thầm đắn đo, Phong Lăng nhìn hai người họ, đột nhiên cô đặt cái chân đang thoa thuốc xuống, nói: "Nếu không, hay là tôi đi mở vậy."

Lệ Nam Hành lạnh nhạt liếc cô một cái: "Đừng nhiều chuyện."

Mặt Phong Lăng cứng đờ. Từ lần trước bị anh giày vò trong khách sạn, anh còn luôn miệng gọi “vợ ơi, vợ à” hết lần này đến lần khác, khiến cô bối rối, biết bao nhiêu nút thắt chết đã bị đứt hết cả. Những điều đó khiến cô không cách nào khống chế được tâm trạng của mình, khiến cô luôn muốn tránh đi theo bản năng. Nhưng chẳng cần cô tránh, anh lại

không xuất hiện nữa.

Bây giờ đột nhiên lại ở đây, Phong Lăng không nói nhiều, chỉ xem như không nghe thấy, nhìn sang Quý Noãn nói: "Nhất định là anh Mặc đến tìm cô đấy, đi mở cửa đi, vết thương trên chân tôi không nghiêm trọng, tôi tự làm được rồi."

Quý Noãn lau tay, đứng dậy đi mở cửa.

Quý Noãn bận ứng phó với Mặc Cảnh Thâm, Lệ Nam Hành đứng trong phòng, nhìn Phong Lăng ngồi ở đó đang định tự thoa thuốc. Anh đi tới, cầm thuốc chống viêm và cầm máu ngoài da trước mặt cô lên, cứ như thế cúi thấp người xuống, thoa đều thuốc mỡ lên vết thương không nặng nhưng cũng không nhẹ trên chân cô.

Bởi vì ngón tay của người đàn ông dính thuốc mỡ chạm vào vết thương, vốn ban nãy Phong Lăng vẫn luôn chịu đựng cảm giác đau đớn, lúc này không biết tại sao lại giống như kim châm muối xát, cô im lặng ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chân mình.

"Từ nhỏ đến lớn đã bị thương rất nhiều rồi, sao mãi mà vẫn không nhớ được, khi trong tay kẻ địch có vũ khí mà mình không có thì phải cố gắng lợi dụng tất cả mọi thứ có thể dùng được để chống lại chứ không phải dùng cánh tay và chân của mình. Cơ thể em là máu thịt, sao có thể chống lại được những thứ như đao súng đó." Lệ Nam Hành vừa thoa thuốc cho cô vừa nói vài câu giống như người lớn đang càm ràm.

Chắc tại vì người đàn ông nhắc tới chuyện cô phải làm thế nào để chống lại vũ khí của người khác, cho nên giọng điệu Phong Lăng có hơi gắt gỏng: "Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, khi đó trên mặt đất của con hẻm kia không có lấy một hòn đá có thể dùng được, hai bên đều là vách tường, tôi lấy cái gì để chống lại?"

Lệ Nam Hành ngẩng đầu, một tay cầm thuốc mỡ, tay kia cứ đặt trên chân cô như thế: "Tôi đã dạy em bí quyết cởi dây nịt nhiều lần như vậy rồi, ban nãy trên người mấy người kia đều có dây nịt, em không biết kéo dây nịt của bọn chúng ra rồi quất bọn chúng à?"

Phong Lăng: "..."

Cái gì với cái gì cơ?

Lần đó không phải anh ép buộc dí tay cô cởi dây nịt của anh sao?

Tình huống ban nãy như thế, sao cô sao có thể nghĩ tới cái cách này chứ?

Lúc này, Mặc Cảnh Thâm đã đi vào, nhưng giữa anh ta và cô Mặc rõ ràng có chuyện quan trọng hơn cần phải nói. Anh ta chỉ nhìn vết thương của Phong Lăng một cái, xác định cô chỉ bị thương ngoài da, không quá nặng thì liền xoay người đi sang phòng bên cạnh.

Quý Noãn đang muốn chạy tới chỗ Phong Lăng, Phong Lăng đảo mắt nói: "Nói gì thì nói, nếu như hôm nay không nhờ có cô Mặc giúp tôi thì tôi cũng không t hể chạy trốn suôn sẻ như vậy được."

Câu nói này của cô thật ra cũng là nói cho anh Mặc ở phòng bên cạnh nghe, gần đây vợ chồng họ vốn đang chiến tranh lạnh, hiện tại bởi vì cô mà Quý Noãn suýt xảy ra chuyện, nếu như không mau mau giải vây một câu cho Quý Noãn thì có lẽ ánh mắt như dao của anh Mặc có thể giết người mất.

Lúc này, Quý Noãn dứt khoát né tránh tất cả, vào bếp tìm nước uống.

Lệ Nam Hành vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ liếc nhìn về phía phòng bếp, rồi lại lạnh nhạt nhìn Phong Lăng: "Vậy à? Vậy không phải vệ sĩ như em sắp thất nghiệp rồi sao? Có muốn về Mỹ, về căn cứ với tôi không?"

Phong Lăng: "Không về."

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhíu mày, anh còn chưa nói hết thì Quý Noãn - cái người luôn xuất hiện đúng lúc đã ra khỏi bếp, rót nước cho Phong Lăng, đút cho cô uống, đồng thời nói: "Đúng, không về, Phong Lăng đang yên ổn ở bên cạnh tôi, về căn cứ gì đó ở Mỹ làm gì? Ở chung với một đám đàn ông để chịu khổ sở có gì tốt? Hơn nữa, cho dù bên cạnh tôi không hoàn toàn cần vệ sĩ nhưng cũng cần một người chị em tốt, cô nói phải không, Phong Lăng?"

Có lẽ tính cách dịu dàng và kiên trì của Quý Noãn đã lây sang một người có tính cách cứng rắn như Phong Lăng, Phong Lăng nhìn về phía Quý Noãn, khẽ nhoẻn miệng cười.

Lệ Nam Hành nhìn thấy biểu cảm của Phong Lăng với Quý Noãn, trong lòng không khỏi rung động.

Có vẻ như vì Phong Lăng ở cạnh Quý Noãn một thời gian dài nên bản thân cô đã xuất hiện không ít cảm giác mà trước giờ chưa từng có, ví dụ như, kiên nhẫn và dịu dàng...

"Đau không?" Quý Noãn thấy mắt cá chân Phong Lăng sưng lên một cục, cúi người chạm vào.

"Không đau." Phong Lăng cười đáp.

Lúc này Mặc Cảnh Thâm bước ra khỏi căn phòng bên cạnh, nhìn hai người bọn họ diễn cảnh chị chị em em, hai người đàn ông hoàn toàn bị gạt sang một bên âm thầm liếc nhìn nhau.

Không lâu sau, Quý Noãn bị Mặc Cảnh Thâm dắt vào phòng bếp, cánh cửa ngăn khói bếp và dầu mỡ của phòng bếp đột nhiên bị đóng lại.

Phong Lăng liếc nhìn phòng bếp bị đóng cửa, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nhớ tới hai ngày nay vì tránh đám người kia mà cô luôn lái xe ở ngoài, điện thoại của cô sắp hết pin, không biết ban nãy lúc đánh nhau có bị hỏng không. Cô đang muốn lấy điện thoại trong túi ra xem thử, đột nhiên, mùi hương mát lạnh quen thuộc phả vào mũi. Cô đột ngột ngước mặt lên, lại suýt đụng vào cằm của Lệ Nam Hành.

Người đàn ông đột nhiên cúi người, bế cô lên, cô nhìn anh theo bản năng: "Anh làm gì vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.