Chương trước
Chương sau
Nhìn từ ngoài vào thì Tập đoàn Mặc thị là một nơi vô cùng sang trọng, nghiêm túc, nhưng ở phòng an ninh đặc biệt dưới tầng một lại vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều người lúc đi qua đã vào vây xem, hỏi xem rốt cuộc là đã xảy chuyện gì, mấy người đàn ông to cao lập tức chắn Phong Lăng lại ở phía sau lưng.

Đùa chắc, người mà Lệ lão đại đã căn dặn là không được để người khác bắt nạt, ai dám nhòm ngó đến.

“Lúc trước ở trong căn cứ, chúng ta chưa từng gặp con gái, bây giờ có một cô em gái duy nhất xuất hiện, lại được phân đến Hải Thành, không biết là sau khi có một cô gái ở bên cạnh, số đào hoa của anh em mình có tăng lên không nhỉ, độc thân nhiều năm như vậy cũng không vui vẻ cho lắm...”

“Đúng rồi, em gái, ngày nào em cũng ở bên cạnh cô Mặc, có gặp được cô gái nào thích hợp thì giới thiệu cho bọn anh nhé...”

Phong Lăng: “...”

Khi mấy người bọn họ đang cười đùa thì đột nhiên ở bên ngoài có người liếc mắt ra hiệu với bọn họ. Mấy người đàn ông cường tráng nhìn ra phía ngoài một lát, đột nhiên khuôn mặt tươi cười của họ đông cứng, thoáng chốc ai nấy đều trở nên vô cùng nghiêm túc.

Phong Lăng hơi ngẩn ra, cô đưa mắt nhìn thì trông thấy bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm, hình như lúc nãy khi đi ngang qua đây, anh ta đã nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng nên mới liếc nhìn về phía này.

Mấy ngày vừa qua, không phải là cô chưa từng tiếp xúc với anh Mặc nhưng đây là lần đầu tiên Phong Lăng tiếp xúc chính diện với anh ta ở trong công ty. Anh Mặc mà ngày thường cô nhìn thấy là một người đàn ông vô cùng cưng chiều vợ nhưng ở công ty, rõ ràng anh ta là một ông chủ công chính liêm minh, lạnh lùng sắt đá. Thế nhưng cho dù anh Mặc ở bất kỳ đâu, ở bất kỳ góc độ nào thì anh ta vẫn là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú độc nhất vô nhị.

Trong mắt của Phong Lăng thì anh Mặc chính là một người sẽ không thể hiện mọi thứ ra bên ngoài, có điều lại là một người tự biết kiềm chế, tự có chừng mực, không một ai có thể nhìn thấu được anh ta chỉ trong chốc lát. Thế nhưng rất nhiều chuyện dễ giải quyết khi ở trong tay của anh ta, Mặc Cảnh Thâm có thể hô mưa gọi gió, không một ai có thể chống lại được.

Ấy vậy mà một người đàn ông có bề ngoài dịu dàng như ngọc, bên trong thì nguy hiểm khôn lường lại là một ông chồng vô cùng cưng chiều vợ.

Trong nửa tháng ngắn ngủi ở Hải Thành, Phong Lăng đã gặp Bác sĩ Tần, anh ta hay hỏi đùa cô rằng: “Cô có bị vợ chồng Mặc Cảnh Thâm ‘phát đường’ đến phát ngán không?”

Thật sự thì một người tâm lặng như nước giống Phong Lăng cảm thấy cũng rất bình thường. Nghe được những lời giỡn cợt ấy của Bác sĩ Tần, xem ra anh ta cũng bị phát không ít đường.

Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Phong Lăng một cái, rồi đảo mắt dặn dò Thẩm Mục ở phía sau vài câu. Thẩm Mục gật đầu, nhanh chóng bước ra khỏi cửa chính công ty.

Ở đây bọn họ cũng không nhìn ra được trợ lý Thẩm đi ra ngoài làm gì, nhưng có vẻ như anh Mặc cũng không vội ra ngoài.

“Phong Lăng!” Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vang lên: “Sao cô lại không ở trong tòa nhà Kim Lâm?”

Đột nhiên bị gọi tên, Phong Lăng bước thẳng ra ngoài: “Anh Mặc, cô Mặc vừa mới mở cuộc họp trong phòng làm việc, tôi thấy cô ấy ngủ trưa trong phòng nghỉ thì đến đây đi loanh quanh. Nửa tháng trước lúc vừa mới đến đây, tôi vẫn còn rất nhiều việc chưa tìm hiểu rõ ràng, nên cần đến để xem xét một chút.”

“Ngủ trưa?” Khuôn mặt sáng sủa của Mặc Cảnh Thâm mang vẻ dịu dàng mà hờ hững: “Hôm nay phòng làm việc rất bình yên, không có ai gây chuyện sao?”

“Không có! Chuyện lần trước của giám đốc Kim đã được giải quyết rồi, bọn họ cũng không có gan đi gây phiền phức nữa. Cô Mặc cũng rất thông minh, vô cùng cẩn thận trong việc lựa chọn phía đầu tư và khách hàng. Ngoài một số chuyện nguy hiểm mà lúc đầu anh nói với tôi thì ở chỗ của cô Mặc không hề có bất kỳ một mối nguy hiểm nào khác, tôi sẽ luôn để ý đến cô ấy. Anh Mặc, xin anh hãy yên tâm.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Phong Lăng, hơi nhếch mép cười. Ngay khi Phong Lăng cho rằng cuộc tra hỏi đến đây kết thúc, anh Mặc có lẽ sắp rời đi thì bất ngờ người đàn ông lại nói với giọng chỉ đủ để một mình Phong Lăng nghe thấy: “Tuần tới là sinh nhật của Nam Hành, chúng tôi quen nhau nhiều năm như vậy, hiếm lắm mới có dịp tụ tập với nhau ở Hải Thành, muốn tìm một nơi nào đó để uống vài ly, cô đi với Quý Noãn tới đó nhé.”

Nghe thấy hai chữ Nam Hành, mặt Phong Lăng vẫn không hề thay đổi, cô chỉ sững người vài giây, sau đấy lại nói với vẻ mặt tỉnh bơ: “Tôi sẽ đưa cô Mặc đến đó an toàn.”

Cô nói đưa Quý Noãn đến đấy chứ không nói là cùng vào với Quý Noãn.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một lát, không nhiều lời, cũng không để lộ ra điều gì, chỉ khẽ cười rồi rời đi.

Mãi cho đến khi Mặc Cảnh Thâm đi rồi, Phong Lăng mới ngước mắt lên nhìn về phía bóng lưng của người đàn ông cao to ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu.

Rốt cuộc là Lệ Nam Hành đã làm gì mà khiến cho tất cả những người xuất hiện xung quanh cô dường như đều biết giữa cô và anh có dính líu đến nhau vậy?

Đám người này không dám động vào cô, có vẻ như bọn họ thật sự rất quan tâm cô, nhưng cô vốn không cần sự quan tâm như vậy. Hơn nữa còn rất dễ nhận thấy, cô chẳng hề nói gì nhưng trên đầu cô như thể lại khắc mấy chữ “vật sở hữu của Lệ Nam Hành” to đùng.

Cô đã trốn đến tận Hải Thành rồi, người đàn ông ấy vẫn có cách để khống chế tất cả mọi thứ của cô sao?

...

Los Angeles, nước Mỹ.

Trên gương mặt của viện trưởng, của các dì và thầy cô trong trại trẻ mồ côi nhiều năm trước đây đều mang theo vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Đã rất lâu rồi người của căn cứ XI không đến trại trẻ mồ côi của bọn họ. Hơn nữa, bây giờ căn cứ XI cũng không phải là nơi mà người nào cũng có thể vào được. Sớm đã không còn quy tắc cứ cách vài năm là bọn họ lại tới các trại trẻ mồ côi để sàng lọc, tuyển thành viên nữa. Hiếm khi mới có dịp ngài Lệ đến trại trẻ mồ côi, thế nhưng anh lại tìm họ để lấy mẫu máu của đứa trẻ tên Phong Lăng mấy năm trước.

Bởi vì thân phận của những đứa trẻ mồ côi khá đặc biệt, vậy nên cho dù là bất kỳ ai, chỉ cần là người được trại trẻ mồ côi nhận nuôi thì chắc chắn sẽ lưu giữ mẫu máu, tiện cho việc tìm ba mẹ ruột, hoặc là để dùng cho việc khác.

Nhưng mà mẫu máu của Phong Lăng không dễ tìm lắm, bởi vì năm ấy, mặc dù bọn họ đã lấy mẫu máu của Phong Lăng, nhưng cô lại là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt. Hơn nữa khi cô vào trại trẻ mồ côi cũng đã mười hai tuổi, không phải là một đứa trẻ dễ dạy bảo. Thật ra người trong trại trẻ mồ côi vẫn luôn suy xét xem có nên giữ cô lại hay không, vậy nên mẫu máu của cô không ở cùng một chỗ với những đứa trẻ khác mà được đặt riêng ở bên ngoài.

Sau đó, trại trẻ lại đổi viện trưởng, muốn điều tra chuyện của năm ấy cũng rất khó khăn. Cuối cùng cũng không biết được rốt cuộc mẫu máu của Phong Lăng được để ở đâu.

Vậy nhưng việc sau bao nhiêu năm ngài Lệ mới đích thân đến đây, lại chỉ vì muốn mẫu máu của Phong Lăng. Bảo bọn họ phải tìm thế nào chứ...

Ngài Lệ cũng nói thẳng rằng anh sẽ không dễ dàng rời khỏi trại trẻ mồ côi. Anh nhất định phải điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện của Phong Lăng vào năm đó. Mặc dù viện trưởng khi ấy không còn nữa, nhưng các dì, các thầy, cô từng tiếp xúc với Phong Lăng vẫn còn vài người ở đây. Cứ điều tra tỉ mỉ theo hướng đó, cuối cùng cũng có thể biết được trong vòng một năm ở trại trẻ mồ côi này, Phong Lăng đã trải qua những tháng ngày sống dở chết dở như thế nào.

Một đứa trẻ mười hai tuổi, ngày nào cũng bị tiêm một mũi thuốc an thần, sau đó bị nhốt vào một phòng tối nhỏ.

Nghe thêm một điều, ánh mắt của Lệ Nam Hành lại trở nên lạnh băng hơn một bậc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.