Những lời đã nói lúc đó, đến bây giờ, Phong Lăng vẫn chưa từng hối hận.
Nhưng Phong Lăng cũng không ngờ rằng những lời mà cô nói đã trở thành một cây kiếm nhọn đâm vào lòng Lệ Nam Hành.
Hại người hại mình sao?
Phong Lăng đứng đó, thoạt nhìn không ra đang có tâm trạng gì. Hàn Kình nhìn cô vài lần, đồng thời cũng nhìn văn bản ở trong tay cô: "Cô thật sự muốn đến Hải Thành sao?"
"Tôi không biết, đi đến đâu cũng được cả."
"Ý cô là chỉ cần không về lại căn cứ XI thì cho dù có đến khu tị nạn ở châu Phi, cô cũng sẽ bằng lòng?"
Phong Lăng không đáp lại, nhưng rõ ràng từ đầu đến chân, cả người cô đều thể hiện rõ ràng đấy chính là ý của mình.
Cho dù hiện tại, cô vẫn đang chần chừ ở lại, nhưng ít ra những ngày qua cô đều bày tỏ cô có ý định như thế.
Có lẽ anh ta nhìn ra được ngoài mặt, cô không có vẻ gì thay đổi, nhưng trong lòng chắc hẳn rất chua xót. Dù gì trước kia, Hàn Kình cũng là một trong những thành viên tận mắt chứng kiến cô bị ông cụ Lệ thẳng thừng sỉ nhục trước mặt mọi người. Rốt cuộc Hàn Kình vẫn mềm lòng, giọng điệu cũng ôn hòa hơn: "Được rồi, thật ra việc ký tên này đợi lão đại bàn việc xong chắc chắn sẽ ký cho cô. Nếu cô muốn đi đến nơi khác, anh ấy có thể sẽ không thả cô đi, nhưng nếu là đến chỗ của anh Mặc thì chẳng có gì phải lo lắng cả. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137613/chuong-1073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.