Trong nháy mắt cô xoay người đi, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt sau lưng đột nhiên mở ra, Phong Lăng nhìn thấy Bác sĩ Văn đi ra.
Bác sĩ Văn nhìn cô, hỏi: "Phải đi rồi à?"
Phong Lăng nghe thấy bốn chữ này cũng hiểu rõ, đoán chừng là bọn bọn họ đều biết cô sắp đi đâu, Lệ Nam Hành cũng biết.
Nhưng anh chẳng hề nói gì, cũng không muốn gặp cô.
Vậy cũng tốt, ít nhất đây cũng là kết quả mà cô vẫn luôn mong muốn.
Phong Lăng gật đầu: "Vâng."
"Chú ý an toàn! Có thể đi theo gia đình ông Ritter cũng là chuyện tốt, đây sẽ trải nghiệm tốt đối với con đường sau này của cô. Đó sẽ là một chỗ dựa để sau này cô bước lên cao. Hơn nữa, từ trước đến nay, chúng ta rất khó có thể xen vào việc của Tòa thị chính, đối với những chuyện cô từng trải qua, căn cứ XI sẽ không có bất kỳ lí do nào để khinh thường cô nữa. Đương nhiên, từ trước đến nay, căn cứ XI chưa từng khinh thường cô, lúc đầu chẳng qua là mấy ông cụ cố chấp mới dẫn đến kết quả này, cô phải hiểu rõ, mọi người đều rất thích cô."
"Cảm ơn anh." Phong Lăng không nói nhiều, cô lại liếc nhìn cửa phòng bệnh mở toang sau lưng anh ta, phòng bệnh này rất lớn, từ góc độ ngoài cửa không thể nhìn thấy giường bệnh, càng không thể nhìn thấy người kia.
Cô xoay người đi ra ngoài, trở về phòng bệnh lấy hành lý, sau đó ra khỏi bệnh viện.
…
Cả gia đình ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137597/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.