Phong Lăng phát hiện dường như lúc này Lệ Nam Hành đang có suy nghĩ nhìn cô được thêm chút nào thì hay chút ấy.
Trong phút chốc, trong lòng Phong Lăng bỗng nhiên dâng lên lửa giận, ngón tay cô ấn thẳng vào lòng bàn tay Lệ Nam Hành để anh cảm thấy đau đớn. Lúc anh nhìn cô với vẻ nghi hoặc vì cô bỗng dưng nổi giận, Phong Lăng lườm anh nói: “Lệ Nam Hành, từ giờ cho đến trước khi người của căn cứ XI đến, tôi không muốn nghe bất kỳ một câu nào liên quan đến di ngôn của anh hay là mấy câu trăn trối cuối cùng gì đó nữa. Nếu anh muốn tôi sống thật tốt thì anh phải luôn tỉnh táo cho tôi, bằng không tôi sẽ không ngại đi dụ đám người đó đến đây, để chúng ta cùng chết chung một chỗ đâu.”
Lệ Nam Hành nhăn mày nhìn cô, nhưng không đáp lời.
“Có nghe thấy không đấy hả?” Phong Lăng lại nhìn thẳng vào anh.
Người đàn ông khẽ cười: “Ừ.”
Phong Lăng vừa ngồi xuống cạnh anh được mấy phút đã nghe thấy tiếng máy bay trực thăng đến gần, lần này hình như còn kèm theo âm thanh nào đó.
Cô quay sang nhìn Lệ Nam Hành đang ở trạng thái tinh thần không tốt nhưng rõ ràng anh cũng đã nghe thấy tiếng động, anh hờ hững nhìn ra ngoài hốc cây: “Chúng là một đám người thường xuyên qua lại ở khu vực biên giới đen tối, vì lẩn trốn khắp nơi nên chắc cũng từng lẩn trốn ở những nơi như rừng núi thế này, ít nhiều cũng có thể tránh được vài mối nguy hiểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137574/chuong-1053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.