Nhưng bây giờ, khi thấy người đường đường là phụ trách của căn cứ XI - cậu chủ tôn quý nổi tiếng lẫy lững của nhà họ Lệ lại kiên quyết ở lại Boston vì mình, vì cô, anh không màng đến địa vị và hình tượng của bản thân để bước vào một võ quán như thế này, nhớ tới ánh mắt mà người đàn ông nhìn mình ban nãy, một nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng Phong Lăng.
Đột nhiên cô cảm thấy con người là một loại động vật rất dễ bị tình cảm chi phối.
Người không có tình cảm thì sẽ không có nhiều gánh nặng như vậy.
Chẳng phải anh đã kết hôn rồi sao?
Ban đầu, cô đã không muốn dây dưa với anh, huống chi bây giờ, anh đã kết hôn hai năm rồi.
Tiếng nước chảy róc rách dưới vòi, như bao trùm trái tim đang khẽ gợn sóng của cô, tất cả bình tĩnh chỉ là ngoài mặt.
Cô bình tĩnh lên lớp gần hai tiếng đồng hồ nhưng lúc này những câu nói đó đột nhiên vang lên.
Mọi lời nói, không thiếu chữ nào cứ len lỏi trong tai cô.
“Phong Lăng còn nhỏ tuổi, thật ra cũng chỉ là trải qua một cuộc yêu đương không kết quả, cho dù cô ấy có biết chuyện thì cùng lắm chỉ đau lòng vài hôm rồi thôi.”
“Nếu so giữa thân phận trẻ mồ côi không rõ gốc gác như Phong Lăng với con gái lớn nhà họ Phong, chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai cũng biết nên chọn người nào!”
“Thời nay, làm gì còn có người đàn ông nào chung thủy với phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137517/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.