Phong Lăng không trả lời Văn Nhạc Tình, mà chỉ nhìn mu bàn tay của mình.
Văn Nhạc Tình cũng không nhìn ra Phong Lăng chỉ là không muốn nhắc đến chuyện của Lệ Nam Hành mà thôi, cô khẽ vỗ lên mu bàn tay của Phong Lăng: “Vì lúc trước cô sốt cao quá, tôi sợ đút thuốc cho cô thì không kịp nên đã tiêm luôn. Thật ra ở Mỹ, nếu không bị bệnh quá nghiêm trọng thì sẽ không phải sử dụng đến phương pháp tiêm truyền, có thể thấy được lúc trước cô sốt cao đến mức nào rồi đấy.”
Dứt lời, Văn Nhạc Tình lại nói: “Vừa nãy tôi đo nhiệt độ cho cô, thấy vẫn còn sốt nhẹ nhưng chí ít sẽ không bị sốt đến mức mê man. Cô cứ ở lại đây tĩnh dưỡng, nếu có chuyện gì muốn nói với phía căn cứ XI, tôi sẽ chuyển lời giúp cô là được.”
“Chẳng có gì phải nói nữa, tôi đã không còn là người của căn cứ nữa rồi.” Phong Lăng nhỏ giọng nói.
Ban đầu Văn Nhạc Tình không hiểu ý trong câu nói này của Phong Lăng, sau đó nhớ tới hành lý của Phong Lăng, cùng dáng vẻ chật vật ngã bên đường của cô, thì kinh ngạc nhìn Phong Lăng: “Cô…”
“Căn cứ XI không nhận nữ giới, bí mật của tôi đã bị phát hiện rồi.” Phong Lăng trả lời một cách đơn giản, vắn tắt.
“Phát hiện rồi thì làm sao? Là con trai hay con gái thì có gì khác biệt? Người có thể xông pha chiến đấu lúc xảy ra chuyện thì chính là thành viên xuất sắc của căn cứ, rất nhiều người đàn ông còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137477/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.