Cửa sổ xe hạ xuống, Kiều Phỉ liếc nhìn cô một cái: "Lên xe."
Phong Lăng nhìn thấy men say trong mắt anh ta, lập tức nhíu mày lại: "Anh uống say xong là thích chạy đến đây tìm tôi à?"
"Lái xe đi ngang qua, biết cô ở đây nên không kiềm chế được, vốn chỉ muốn ở dưới này nhìn cô thôi, đợi đèn trong phòng cô tắt thì tôi sẽ đi."
"Rồi sao nữa? Sao anh vẫn gọi điện thoại tới?"
"Chắc tại uống say, không đủ tỉnh táo, không đủ kiềm chế." Kiều Phỉ nở nụ cười với vẻ tự giễu: "Nhất định phải đứng bên ngoài nói chuyện như vậy sao? Trong xe tôi có rượu, cùng uống vài chai nhé?"
"Tôi không uống." Phong Lăng không hề tỏ ra thỏa hiệp chút nào: "Anh về đi, đáng lẽ tôi không nên xuống đây, nhưng thấy anh mãi chưa đi, nên tôi mới xuống xem sao. Anh Kiều, anh rất hiểu tính của tôi, anh thật sự không cần phải đặt tâm tư vào tôi như vậy."
Kiều Phỉ lặng yên một chút rồi đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra cô đều biết cả."
Phong Lăng không nói gì.
Trước đây không biết, trước đây không hiểu.
Nhưng đến bây giờ cô cũng nên nhìn ra được rồi.
Mặc dù cô không nên xuống gặp anh ta, nhưng dù sao người ta cũng đã ở đây rồi, hơn nữa cũng là tới vì cô, về tình về lý cũng nên qua đây xem sao.
Từ trước tới nay, trong lòng cô đều có một cán cân rất chuẩn, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm cô đều hiểu rõ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137438/chuong-988.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.