Chương trước
Chương sau
“Vậy là chưa đến nửa tiếng đồng hồ.” Sau khi nghe xong câu trả lời của Phong Lăng, Lệ Nam Hành đỡ Phong Lăng dựa vào vách núi, rồi cởi hẳn chiếc áo khoác ngoài của cô ra, thuận tay mò tìm rồi lấy ra một con dao găm sắc bén từ trong lớp vải kép bên trong chiếc áo khoác.

Phong Lăng mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, tiếng thở hổn hển cũng trở nên nặng nề hơn. Cô cảm nhận được hô hấp của mình không còn bình thường nữa, cả cơ thể đều không ổn, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Phong Lăng nghe thấy được âm thanh gì đó, cô khó nhọc nhấc mí mắt của mình lên và nhìn thấy Lệ Nam Hành đang gom đống lá rụng và cành nhánh khá nhỏ thuộc dạng dễ đốt lửa lại thành một đống rồi dùng bật lửa nhóm lá và mấy cành củi khô lên, sau đấy hơ con dao găm lên trên ngọn lửa.

Phong Lăng ngồi im, không nhúc nhích, chỉ nhìn động tác của người đàn ông.

Sau khi hơ con dao găm được vài phút, Lệ Nam Hành quay người, cầm lấy nó rồi tiến về phía cô, ghé vai mình đến bên miệng của Phong Lăng, một tay đỡ lấy cánh tay cô, tay còn lại cầm chiếc dao găm, thấp giọng nói: “Đau thì cắn tôi.”

Phong Lăng ngước mắt nhìn anh: “Đã lâu rồi, máu độc chắc đã...”

“Đừng nhiều lời, giờ có thể loại bỏ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, giữ được cái mạng đã.” Lệ Nam Hành vừa nói, vừa cảnh cáo cô: “Đừng có giãy giụa.”

Trong nháy mắt, cánh tay vốn tê dại, không còn cảm giác của Phong Lăng đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhức thấu tim, trong tình huống không có thuốc tê, cơn đau cắt da cắt thịt truyền đến một cách rõ rệt.

Mặc dù không đến mức cắt thịt nhưng dù sao cũng là bị một con dao găm vừa hơ trên ngọn lửa một thời gian dài để khử trùng rạch trực tiếp theo hình chữ thập ở ngay trên vai. Hơn nữa, để giảm bớt thời gian chịu đau cho Phong Lăng, động tác rạch của Lệ Nam Hành vô cùng nhanh gọn, chỉ hai nhát, anh đã dùng dao rạch một chữ hình chữ thập hoàn hảo, ngay lập tức, một dòng máu thâm đen, đặc sệt do trúng nọc độc chảy ra ngoài.

Đồng thời người đàn ông cởi thắt lưng quần của mình ra, quấn quanh vai Phong Lăng, anh dùng thắt lưng quấn rất chặt, sau đó anh ra sức kéo căng chiếc thắt lưng cho đến khi máu không thể chảy ngược về tim mới thôi.

Phong Lăng đau đến nỗi trên trán đầm đìa mồ hôi, vậy nhưng cô cố sống cố chết cắn chặt cánh môi mình chứ không chịu mở miệng kêu đau, càng không cắn vai của Lệ Nam Hành.

Lệ Nam Hành vừa giúp cô loại bỏ phần lớn máu nhiễm nọc độc ra ngoài, vừa liếc mắt nhìn biểu cảm đau đớn của cô: “Cố chịu đựng!”

“Ừm.” Phong Lăng gật gật cái đầu nhễ nhại mồ hôi của mình, nhắm mắt lại, để mặc anh tiếp tục giúp cô xử lý vết cắn.

Khi máu đặc chảy ra bắt đầu biến thành máu bình thường, màu sắc không còn thẫm đen như lúc vừa nặn, Lệ Nam Hành mới cúi đầu xuống, dùng miệng hút máu độc ra. Giây phút đó toàn thân Phong Lăng run rẩy. Cô liếc mắt nhìn, người đàn ông này dùng miệng hút máu độc như đang không thiết sống nữa, cô vội vã tránh né nhưng lại chẳng có chút sức nào cả.

“Đừng...” Phong Lăng chỉ cảm thấy xung quanh vết thương bị đôi môi của anh bao phủ trở nên bỏng rát lạ thường, vội kêu lên một tiếng: “Như vậy không được...”

Lệ Nam Hành quay sang một bên nhổ ra đống máu thâm đen vừa mới hút ra, lạnh lùng nói: “Miệng tôi không có vết thương, không sao.”

“Lão đại, không cần... Anh làm vậy không được đâu...”

Nhưng dù cô có nói hay cự tuyệt như nào đi chăng nữa, Lệ Nam Hành vẫn cứ làm theo ý mình. Cho đến khi cảm thấy đã ổn được phần nào rồi anh mới dừng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài.

Lệ Nam Hành nhìn chiếc áo khoác của mình và sau khi cởi bỏ chiếc khoác, anh đang định cởi cả áo bên trong.

Phong Lăng biết tiếp theo anh định làm gì, vội vã lên tiếng: “Lão đại,... Anh cần vải để băng cầm máu sao?”

“Phải.” Người đàn ông trả lời dứt khoát, cũng chẳng chút do dự mà cởi áo của mình.

Nhìn thấy anh đang muốn xé chiếc áo mà anh đang mặc trên người ra, Phong Lăng nhanh chóng giơ tay lên, cố gắng đặt lên mu bàn tay anh: “Đừng, đừng… Tôi có… Tôi có… vải...”

Lệ Nam Hành lập tức hiểu ngay, bình tĩnh nhìn Phong Lăng, tiếp lời của cô: “Sao?”

Phong Lăng nhìn anh, khẽ cắn lấy đôi môi trắng bệch, sau đấy đột nhiên nở nụ cười thoải mái, thu tay lại, rồi đưa tay lên cổ áo của mình và chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, mặc dù có chút vất vả khó nhọc nhưng cô vẫn từ từ gỡ hết hàng cúc.

Vì hành động này của Phong Lăng, Lệ Nam Hành dừng động tác của mình lại, không nói một lời, chỉ nhìn cô.

Cho đến khi quần áo bên trong được cởi hết, Phong Lăng chậm rãi mở ra, để lộ miếng vải quấn ngực của mình: “Đây không phải vải sao? Tôi có... Có nhiều là đằng khác...”

Lệ Nam Hành không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mặt Phong Lăng rồi lại nhìn xuống mảnh vải quấn ngực trên người cô. Nếu như không phải đang ở trong hoàn cảnh hiện tại, có lẽ sự thẳng thắn bất ngờ này của cô sẽ khiến anh không khống chế được tất cả tình cảm và cảm xúc của bản thân.

Nhưng giờ phút này lại không phải cơ hội để chút tình cảm nào trỗi dậy, anh chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là độc rắn trên người cô giờ đã rất nghiêm trọng, cô không thể chết được.

Trên mặt Lệ Nam Hành không có chút ý cười hay sự ngạc nhiên nào, anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?”

Phong Lăng khó khăn hít sâu một hơi rồi nói: “Là… Nhiều mảnh vải...”

Lệ Nam Hành nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu trên cánh tay của cô, gằn giọng: “Tôi hỏi lại lần nữa, đây là cái gì?”

Phong Lăng nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn, không chút sợ hãi: “Đây là… Bí mật của tôi.”

“Bí mật của cậu? Bí mật chính là thật ra cậu là một cô con gái?” Biểu cảm của Lệ Nam Hành không có chút thay đổi nào, cô không thể nhìn ra được là anh vừa mới biết hay đã biết điều này từ lâu.

Vốn dĩ Phong Lăng chẳng thể nhìn thấu được anh, nên cô không giải thích nhiều, chỉ nhấc tay lên, vừa chuẩn bị xé miếng vải quấn ngực ra vừa nhẹ giọng nói: “Dù sao tôi cũng chẳng thể sống nổi để mà về căn cứ, là nam hay nữ thì có gì quan trọng, trước khi chết tôi nên thẳng thắn một lần.”

“Không phải anh đã nói là... Tôi không đủ thành thật sao?” Phong Lăng nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự thoải mái: “Bây giờ tôi thành thật rồi đó.”

Lệ Nam Hành nhìn thấy cô định xé luôn miếng vải quấn ngực bên trong ra, vội đưa tay ngăn hành động của cô lại, rồi anh lại lạnh lùng cài từng chiếc cúc áo trong của cô lại. Cùng lúc đấy, anh cởi áo của mình xuống, kéo mạnh một cái xé nó thành miếng vải dài, sau đấy nhanh chóng buộc vết thương trên vai cô.

Nhìn thấy người đàn ông cứ cúi mặt làm mà không nói một lời nào, Phong Lăng dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh, thấy sắc mặt của anh tối sầm lại đành lên tiếng hỏi: “Lão đại, anh đang giận tôi vì đã giấu anh lâu như vậy sao?”

Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ siết chặt miếng vải trên vai của cô lại.

“Xin lỗi.” Giọng nói của cô vừa thấp vừa yếu giống như chỉ cần một luồng gió thổi qua là có thể thổi bay: “Nếu như không phải vì bây giờ sống không nổi nữa, tôi cũng chẳng rõ mình sẽ còn giả trai tới bao giờ... Nhưng lúc này...”

Đột nhiên cô nhếch miệng mỉm cười: “Có thể chết bên cạnh lão đại cũng là hạnh phúc rồi.”

“Đừng nói chuyện. Bây giờ cậu rất ồn.” Lệ Nam Hành buồn bực, anh lại lấy thêm một miếng vải giúp cô băng bó.

Phong Lăng cảm nhận được đầu óc của mình đang dần rơi vào trạng thái mất đi ý thức, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, ánh mắt dần mơ hồ: “Lão đại, cảm ơn anh đã thích tôi... để phần lớn thời gian trong cuộc sống ngắn ngủi và hạnh phúc có hạn này của tôi đều là hình bóng của anh... Tôi có chết cũng không...”

Gáy bỗng bị tóm mạnh lấy, người đàn ông ôm ót cô kéo vào lồng ngực mình, dùng nụ hôn mãnh liệt ngăn những “lời trăn trối” của cô lại. Anh mạnh mẽ quấn lấy lưỡi của cô, tay anh không ngừng dùng lực siết chặt cơ thể cô, cảm tưởng như anh muốn ôm chặt đến mức nhét luôn cô vào cơ thể của anh vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.