Thời điểm biết nhiệm vụ lần này, ta nhịn không được cao hứng cười ra tiếng.
Trên ảnh chụp là khuôn mặt văn nhã thanh tú, mang theo một cáinkính gọng vàng, cằm hơi hơi nâng lên, hương vị có chút kiêu ngạo.
Là tên tiểu bạch kiểm kia, tiểu bạch kiểm chiếm lấy tất cả sủng ái của Mạc Hi.
“Nương pháo,” ta nghiến răng nghiến lợi, “Kỹ nữ, đi tìm chết đi.” Nói xong, ta lại hết sức vui sướng mà nở nụ cười.
Ta không tốn chút sức lực nào mà liền đem tiểu bạch kiểm dồn vào hẻm nhỏ, hắn bị doạ đến sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn nói: “Là Lý Kiến Quốc phái ngươi tới?”
Ta nghiêng nghiêng đầu, nói: “Không biết.”
“Đồ vật đó không ở chỗ ta.” Hắn nâng mắt kính, ta nhìn thấy hắn chân có chút run rẩy.
Cái gì đồ vật hay không đồ vật, ta không biết, cũng không muốn biết. Ta chỉ biết là tên tiểu bạch kiểm sau này sẽ không bao giờ xuất hiện ở bên người Mạc Hi nữa.
Ta giơ dao lên.
Lúc này tiểu bạch kiểm lại đột nhiên gào rống lên nhằm phía ta mà lao tới, một quyền đánh lại đây. Ta cảm thấy thật buồn cười, trên thực tế ta cũng thực sự cười ha ha lên. Tiếng cười ở hẻm nhỏ này trong đêm khuya trống vắng càng có vẻ phá lệ lớn tiếng.
Nghiêng người né tránh nắm tay hắn, ta trở tay hung hăng dùng một đao chém vào trên lưng hắn. Tiểu bạch kiểm kêu thảm thiết một tiếng, thanh âm này con súc sinh gần chết hôm trước. Thanh âm sắc nhọn lại thê thảm, lại làm ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giet-nguoi-app/65849/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.