Phần 11
Vào ngày chuyển nhà, Trương Dương đã khóc rất to.
Nhìn thấy ngôi nhà đã gắn bó cả đời này với cô bị sơ tán từng chút, để lại một mớ hỗn độn, những kỷ niệm từ thuở ấu thơ lại dạt dào kéo đến, trong lòng cô sinh ra một tia bất đắc dĩ, e rằng khi rời khỏi nơi này thì ký ức của cô cùng ba mẹ cũng sẽ chẳng còn nữa.
Nhưng ngôi nhà này đã không còn thuộc về cô nữa, nhà của cô, đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Ra khỏi đây, cô dường như phải bắt đầu một cuộc sống lang bạt.
Cô nghĩ nếu không xảy ra vụ tai nạn ô tô đó, nếu bố mẹ cô còn sống, cô nhất định sẽ không làm những chuyện hoang đường này, nhất định sẽ không giao ra tất cả mọi thứ chỉ để đổi lấy một người bầu bạn.
Giờ cô không thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể lưu luyến nhìn ngôi nhà thân yêu của mình lần cuối, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Theo xe của công ty chuyển đến nhà trọ mới, hướng dẫn công nhân xếp đồ đạc vào đúng vị trí, miệt mài làm việc đến tối mịt, Trương Dương vừa mệt vừa đói.
Cô nấu một bát mì ăn liền, ngồi trên sô pha vừa ăn vừa nhìn một vòng quanh căn phòng nhỏ, nhìn phòng khách chất đầy hành lý, hầu như không có chỗ để đặt chân, muốn thu dọn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, cô liền cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Rất nhiều đồ đạc, vật dụng cũ kỹ trong nhà vứt trên đường cũng không ai thèm nhặt, vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giet-chet-than-tuong/240378/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.