Hôm đó khi Thái tử ngất đi ở Lục phủ, chính ta đã dâng thuốc cho Thái tử.
Bệnh tình của Thái tử là di chứng do năm đó bị ám toán chưa giải hết độc, Thái y viện tuân thủ quy củ chữa trị theo cách truyền thống nên nhiều năm không có hiệu quả.
Thuốc ta dâng lên là phương thuốc ta đã dành thời gian nghiên cứu hai năm ở kiếp trước, trong thuốc có hòa lẫn m.á.u của ta.
Ta cố ý nói cho Thái tử biết việc từ nhỏ đã được mẫu thân cho uống Bách Thảo Hoàn mà lớn, vì thế m.á.u có thể dùng làm thuốc.
Thuốc đó là công sức nghiên cứu hai năm của ta ở kiếp trước, tất nhiên là có hiệu quả ngay, vừa uống vào, chứng đau đầu chóng mặt của Thái tử liền tiêu tan.
"Nói vậy, ngươi là dược dẫn của ta sao?"
Thái tử nâng cằm ta lên, đánh giá khuôn mặt của ta.
Ta giả vờ ngoan ngoãn, như một chú mèo con cọ vào lòng bàn tay Thái tử: "Điện hạ, xét việc phương thuốc của nô tỳ chữa khỏi bệnh cho người, xin điện hạ tha tội ch cho nô tỳ."
Thái tử nghi hoặc: "Thuốc của ngươi chữa khỏi bệnh cho ta, là công chứ sao lại là tội?"
Ta xin Thái tử cho lui hết mọi người, sau đó quỳ xuống đất, ánh mắt kiên định: "Nô tỳ muốn tố cáo trưởng tỷ thông gian! Giả ch hủy hôn vì muốn trốn đi cùng tình lang!"
Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo - Không ai có thể dung túng sự lừa dối như vậy, cho dù kẻ đó là nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gieo-nhan-nao-gat-qua-nay/3589544/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.