Chương trước
Chương sau
6

Mẹ tôi c.h.ế.t rồi nen bố tôi mang bà cuộn vào chiếu rồi ném trong góc.

Về phần bà đỡ, bố giấu bà trong phòng chứa mấy đồ linh tinh.

Dọn dẹp phòng xong, bố vui vẻ đi ra ngoài.

EM trai đã được tắm rửa sạch sẽ, quấn tã và ngủ ngon lành.

Bộ tã này là do mẹ tôi tự tay làm, sử dụng vải cotton và bông mới, giặt nhiều lần rồi đem phơi nắng cho mềm và thơm. Trên đó còn thêu hình cá chép đỏ.

Mẹ nói bà hy vọng em trai tôi sinh ra khỏe mạnh và mập mạp.

Mong ước của mẹ đã thành hiện thực. Thân hình cường tráng của em trai dường như rất chật chội trong bộ tã không đủ rộng nên trông nó nằm co quắp..

Một lúc sau, có bốn năm ông chú ồn ào đến nhà tôi.

Họ khiêng bàn Bát Tiên vào sân bày lên và chúc mừng.

Ở làng có tục lệ sau khi sinh con trai, sẽ tổ chức ăn uống nhậu nhẹt trong hẳn một ngày.

Người phụ trách nấu ăn không ai khác chính là Lý Đại Phúc, chồng của bà đỡ.

Bố kéo ông ta vào phòng chứa đồ, khi bước ra, túi quần của Lý Đại Phúc phình to, trên mặt nở nụ cười hài lòng.

"Này, Lý Đại Phúc, vợ anh đâu? Không phải là đến đây đỡ đẻ sao? Đứa trẻ sinh ra mẹ trong con vuông rồi thì kêu cô ta ra giúp một tay đi!"

“Nhà mẹ đẻ có việc, ta về trước đây!” Lý Đại Phúc vỗ vỗ cái bụng béo của mình, thản nhiên nói.

"Này, vậy thì anh lỗ đấy! Tôi thấy anh Vương mua về nửa con lợn rồi, béo lắm, thit ngon hiếm có đấy!"

Nghe vậy, tôi theo bản năng mà nuốt nước bọt.

Nhưng rồi tôi nghĩ đến mẹ và em trai mình, tôi rùng mình một cái, mất hết cả khẩu vị lẫn cam giác thèm ăn.

Bên ngoài rất bận nên tôi rúc vào góc giường nhìn em trai mình.

Ngay khi tiếng cồng báo hiệu bữa tiệc bắt đầu, thằng bé đã tỉnh dậy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nó mở đôi mắt tròn xoe và nhìn chằm chằm vào mái nhà một lúc.

"Dang-dang-dang-dang——"

Em trai cau mày.

Đáng lẽ nó phải gào lên kêu khóc, hoặc chí ít cũng phải khoa chân múa tay tỏ thái độ không thích hoặc là vui vẻ.

Nhưng nó không hề gây ra tiếng động nào, chỉ lặng lẽ nhìn lên mái nhà.

Tôi rụt rụt chân, điều này đã thu hút sự chú ý của em trai.

Nó quay đầu lại, đôi mắt nhanh chóng đảo hai lần rồi nhìn chằm chằm vào tôi!



Đôi mắt đen không một tia sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi đỏ tươi cùng với màu của tã lót.

Tôi ngơ ngác nhìn nó, đầu óc trống rỗng như thể tâm hồn mình đang bị hút vào đó.

 

7

"Con trai bảo bối của bố -" Bố vừa nói vừa mở cửa bước vào.

Tôi bỗng nhiên lấy lại tinh thần, che trái tim đang đập thình thịch của mình.

Bố đón em trai và đi ra ngoài.

"Đây chính là tiểu tử nhà tôi đấy!"

Cửa không khoá, trong phòng cũng có thể nghe rõ giọng nói tự hào của bố.

"Này, không phải ông nhặt được ở đâu đó đấy chứ? Sao đứa nhỏ này lại lớn như vậy? Trông không giống như mới sinh ra!"

"Mấy người thì biết cái quái gì! Con trai tôi có thể giống như những đứa trẻ khác không? Những nhân vật tai to mặt lớn trong lịch sử, ai sinh ra mà không có chút khác biệt với người bình thường? Tiểu tử này nhà tôi tương lai chắc chắn cũng sẽ có triển vọng lớn đấy! "

"Ha ha ha! Vương ca nói đúng! Nhìn tiểu tử này, ánh mắt đen láy, thoạt nhìn đã thấy không giống bình thường rồi!"

Tiếp theo đó là một loạt lời khen ngợi.

Tôi nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ và thấy bố tôi đang ôm em trai rồi mời rượu mọi người.

Có người đưa tay trêu chọc em trai, bị em trai nắm lấy ngón tay.

Người đàn ông này vừa cười, giây tiếp theo vừa la hét vừa ngồi xổm xuống đất.

Một nhóm người tụ tập xung quanh và cố gắng rút ngón tay của anh ta ra.

Ngón tay sưng tấy và bầm tím như bị xe bò đ.â.m mạnh.

Trong lúc nhất thời, trong sân chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông.

Ánh mắt của mọi người nhìn em trai cũng bắt đầu thay đổi.

Chỉ có bố, khóe miệng nhếch lên gần đến tận mang tai, trong mắt tràn đầy hưng phấn và tự hào.

Ông ấy vui vẻ đưa cho người đàn ông bị thương năm trăm nhân dân tệ và bảo anh ta đến gặp bác sĩ Vương để điều trị.

Những người khác không nỡ bỏ qua rượu và đồ ăn ngon hiếm quá, nên ăn đến khi bụng căng tròn mới rời đi.

Kể từ ngày đó, trong làng có rất nhiều giai thoại khác về giếng thai nhi——

Nếu như cho giếng ăn bàn tay thiếu khuyết thì sẽ sinh ra một đứa trẻ tà tính, như em trai tôi chính là ví dụ điển hình.

Sau khi bố tôi biết chuyện, ông thường mắng ở nhà: "Chết tiệt, Tà tính cái con mẹ nó chứ! Con trai ông chính là người sinh ra để làm việc lớn! Lũ phế vật không biết tốt xấu này..."

Mỗi lần như vậy, em trai tôi sẽ nhìn bố và mỉm cười hạnh phúc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.