Nói cũng lạ, cơn ác mộng mà trước đây cứ cách một khoảng thời gian lại đến, kể từ khi tôi đặt lá bùa hộ mệnh dưới gối mỗi đêm, tôi không hề mơ thấy nó nữa.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không. Tôi xuống giường, lục tìm chiếc quần đã mặc khi ra ngoài hôm nay, nhưng sờ khắp túi vẫn không thấy. Quét mắt nhìn khắp sàn ký túc xá cũng không thấy nó đâu. Trong lòng tôi chợt giật mình, chẳng lẽ vô tình làm rơi ở nơi nào khác rồi sao? Hôm nay tôi chỉ ra ngoài vào buổi trưa, lúc đi ăn ở căng-tin thì chắc sẽ không đút tay vào túi quần. Vì vậy, nơi có khả năng cao nhất chính là phòng học buổi chiều và thư viện nơi tôi ôn bài buổi tối.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi tối. Thư viện còn nửa tiếng nữa là đóng cửa, vẫn còn kịp.
Nếu không có lá bùa hộ mệnh, có lẽ tối nay tôi lại gặp ác mộng nữa. Tôi mặc áo khoác vào, xuống lầu, bước nhanh về hướng thư viện.
Thư viện không xa ký túc xá lắm, chỉ mất chừng ba đến năm phút là tới. Lúc này, trên đường vẫn còn lác đác vài sinh viên đang đi về ký túc xá. Vì vậy, trong lòng tôi không quá sợ hãi.
Đến thư viện, tôi tìm khắp những chỗ mình đã ngồi mà không hề thấy. Chẳng lẽ đã bị cô lao công quét đi rồi? Chắc không đâu.
Tôi đến quầy quản lý hỏi giáo viên trực ban hôm nay.
"Các cô lao công thường chỉ đến dọn dẹp vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gieng-sau/4882348/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.