[79].
Khi tôi nhìn thấy cái giếng đáng yêu lại quen thuộc kia, mừng như điên như dại* trong nháy mắt bao phủ lấy tôi.
(*惊天的狂喜 cuồng hỉ kinh thiên: mừng đến động trời.)
Có trời mới biết mười mấy năm qua tôi có một loại cảm xúc phức tạp như thế nào đối với nó, có sợ hãi cùng kiêng kỵ, có hiếu kỳ cùng mê hoặc, nhưng trước giờ không có lần nào giống như hiện tại, tôi sẽ bởi vì nhìn thấy nó mà kích động đến mức muốn cảm ơn thượng đế.
Tôi chạy như điên ra cửa, té nhào vào bên cạnh giếng gõ gõ đập đập, khua tay loạn xạ vào khoảng không bên trong, lòng cầu nguyện Lương Dã có thể bò ra từ giếng như lúc trước, ân cần thăm hỏi người bạn học tiều tụy tôi đây.
Sáng sớm, con đường nhỏ bên cạnh có hàng xóm tập thể dục đi ngang qua, lúc nhìn thấy tôi sôi nổi lộ ra biểu tình kỳ quái. Làm ra các loại động tác buồn cười đối với một cái giếng chỉ có mình tôi thấy, tôi đương nhiên biết rõ mình lúc này có bao nhiêu buồn cười ở trong mắt người qua đường, nhưng tôi đã chẳng muốn để ý nhiều như vậy.
Cố gắng rất lâu cũng tốn công vô ích, đáy giếng khô khốc từ đầu đến cuối không hề truyền ra chút động tĩnh; tôi muốn trực tiếp nhảy vào, thân thể lại bị một bức tường vô hình ngăn ở ngoài giếng, dường như đang khuyên tôi thiếu lòng kiên nhẫn không ăn được đậu hũ nóng*, vẫn là tìm đến phương pháp khoa học mới được.
(*心急吃不了热豆腐 tâm cấp cật bất liễu nhiệt đậu hủ.)
Tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gieng-can/3992864/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.