🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[72.]

Thời điểm tiếng chuông mười hai giờ gõ vang, tôi lui về sau một bước dụi dụi mắt, vậy mà phát hiện thân thể Lương Dã đang dần trở nên trong suốt.

Sinh thời lần đầu tiên trải qua loại hiện tượng vượt quá tự nhiên này, tôi sợ đến gần như đứng không vững gót chân, muốn tiến lên ôm lấy cậu, rồi lại phát hiện dù mình sờ thế nào cũng không sờ được thân thể cậu.

Qua hồi lâu cũng chỉ có thể nhìn bóng dáng càng lúc càng mơ hồ của cậu gượng cười: “Tinh Tinh à, cậu cũng đừng… đùa giỡn kiểu này a...”

“Tớ không đùa, Giang Sâm.”

Lương Dã nhàn nhạt nói, vươn tay ra dường như muốn xoa mặt tôi, năm ngón tay lại xuyên thấu qua, giọng nói cũng bắt đầu trở nên hư vô mờ ảo:

“Tớ ở thế giới bên kia, chết vào sinh nhật hai mươi tuổi hôm nay, mà lời ước sinh nhật tớ ước nguyện lúc đó là, hy vọng lúc sống có thể gặp cậu một lần, chân chính chạm vào thực thể, mà không phải vĩnh viễn chỉ có thể cách một miệng giếng đứng ở bên ngoài quan sát nhân sinh của cậu.”

Bóng dáng cậu đã càng lúc càng mơ hồ, ngũ quan cũng chỉ còn lại nụ cười nhợt nhạt mà bất đắc dĩ: “Mà hiện tại, lời ước thực hiện, tớ cũng có thể không có tiếc nuối rời thế giới này đi về phía tử vong.”



Tôi run rẩy vươn tay về phía cậu, lại chỉ nhận được một giọt nước mắt vỡ tan thành nhiều cánh.

“Nói thật, Giang Sâm bảo bối, nếu như kiếp sau còn có thể gặp cậu…”

Lời còn chưa dứt, tôi trơ mắt nhìn bóng dáng nửa trong suốt trước mắt tỏa ra một vòng sáng nhợt nhạt, hoàn toàn biến mất trong gió đêm lạnh lẽo.

Màn pháo hoa lãng mạn của cặp tình nhân trẻ đã sớm kết thúc, những người vây xem ở trung tâm quảng trường dần tản đi, chỉ còn lại một mình tôi ngây người ở chỗ cũ.

[73.]





“Tinh Tinh?!”

Không biết qua bao lâu, tôi rốt cuộc phục hồi tinh thần, theo bản năng mà hoảng loạn hô ra tiếng.

Đương nhiên không nghe được bất kỳ lời đáp lại. Tôi đứng tại chỗ nhìn xung quanh, khóe mắt nhạy bén mà thu được hai nữ sinh cấp ba trước đó không lâu vẫn còn chụp ảnh hai người chúng tôi, vội vàng tiến lên ngăn cản đường đi của hai người.

“A, xin hỏi hai cô có nhìn thấy người vừa rồi đi cùng với tôi ở chỗ nào không?”

Lúc hai nữ sinh cấp ba bị ngăn lại thì giật mình, có chút chột dạ mà nắm chặt di động của mình, nghe vậy liền hai mặt nhìn nhau, hoang mang nhìn về phía tôi:

“Vừa rồi anh vẫn luôn một mình a…”

Tôi nghe vậy cứng lại, trực giác cho răng hai người bọn họ đang nói dối, cũng bất chấp hành động của mình có mạo phạm hay không, trực tiếp giựt lấy di động của một nữ sinh, mở album bắt đầu tìm.

Nữ sinh a một tiếng, người còn lại thì đỏ mặt,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gieng-can/3992862/chuong-23.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.