【10】
Lương Dã mặc một bộ cổ trang nho nhã phiêu dật, tay cầm ly trà sữa trợ lý mua về hút từng ngụm từng ngụm nhỏ, rất có hứng thú mà đánh giá tôi trước mặt.
“Chính là như vậy, lúc này anh đã dựa theo yêu cầu của cậu tìm người tới, đối diễn với người ta cho tốt, không được phép giở tính tình thiếu gia ra nữa.” Ngụy Tuyết Tùng một bên quở trách cậu, một bên chải lên mái tóc có chút tán loạn của cậu, cử chỉ quả nhiên giống như mẹ già không hơn không kém, “Cũng may hầu hạ đám nhóc con mấy cậu là anh đây, bằng không thì tùy tiện truyền ra gì đó, gạch đá của chơi đại bài* cũng đủ bọn bây xây được mấy khu dân cư rồi.”
(* 耍大牌 diễn viên tự cho mình là giỏi, xem thường đối phương, ý tứ cao ngạo.)
Lương Dã cười cười, hỏi anh: “Cảnh tiếp theo là lúc nào?”
Ngụy Tuyết Tùng nhìn điện thoại đáp: “Cảnh trong nhà còn chưa dựng được, khả năng trong vòng nửa tiếng nữa, đợi lúc nữa người phụ trách sẽ qua gọi cậu. Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, anh cùng Giang Sâm đi đăng ký…”
“Không cần, anh ấy ở lại; anh đi đăng ký giúp anh ấy là được.”
Ngụy Tuyết Tùng nhìn cậu, lại nhìn tôi một chút, một bộ dạng muốn nói lại thôi, sau đó vẻ mặt đau xót mà vỗ vỗ vai tôi, cầm giấy chứng nhận của tôi đi ra.
Trợ lý bị cậu dùng lý do đuổi đi, trong phòng nghỉ trống rỗng chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tôi lập tức co quắp bất an, không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với vị ngôi sao thần tượng mới cùng mình lên giường không lâu trước đây, cố tình cậu ta vẫn là vẻ mặt nhàn nhã uống trà sữa, đành phải căng da đầu mở miệng nói: “Ừm, đã lâu không gặp...”
Lương Dã ngừng một chút, cầm cái ly không nhìn tôi nói: “Nào có đã lâu không gặp, rõ ràng vừa gặp tuần trước không phải sao?”
【11】
Xong rồi.
Đại não tôi cấp tốc vận chuyển.
Nếu đã không tính toán giả ngu, cậu là muốn nhìn phản ứng gì của tôi? Cười một cách thản nhiên giống như một người đàn ông trưởng thành, lúng túng đến chân tay cũng không biết đặt chỗ nào, hay là rơi lệ đầy mặt mà yêu cầu cậu chịu trách nhiệm khi đã cướp đi tấm thân xử nam này của tôi? Đấu tranh tư tưởng như vậy giằng co đại khái một giây, tôi lấy cái nhẫn đã không biết bị tôi vuốt ve bao nhiêu lần từ trong túi ra, trấn định nói: “Không nghĩ tới còn có thể gặp lại cậu, rất vui mừng. Lần trước cậu làm rơi thứ này ở nhà tôi, hiện tại vừa vặn trả lại cho cậu.”
Lương Dã nhìn cái nhẫn trong lòng bàn tay tôi, như có điều suy nghĩ nói:
“Không nghĩ tới còn có thể gặp lại tớ mà nói, tại sao phải mang theo bên người?”
Tôi sửng sốt một chút, hai gò má lập tức như thiêu cháy, không nghĩ tới phong cách của cậu lại là nói trúng tim đen.
Nhất thời lại không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý, đành phải theo ước nguyện của cậu lộ ra một nụ cười có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gieng-can/3992843/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.