Tôi biết, thực ra anh không thuộc vềtôi.
Tôi biết, hạnh phúc hiện tại, cho dù cóthể làm người ta say đắm như thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh.
Tôi biết mình chỉ tạm thời giành anh từbên cô ấy để cùng anh trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ.
Tồi phải luôn nhắc nhở mình về điều đó,không được quên, không được quên, không được quên...
Như thế có một ngày tôi sẽ phải trả anhvề nơi ấy, có thể, nỗi đau sẽ vơi đi...
Autumn
Sau khiBăng Lan ra nước ngoài, mỗi ngày qua đi đều nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn…
Mộtbuổi sáng, Thu Thần tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của anh,cô mỉm cười, bỗng không muốn dậy nữa, chỉ muốn nằm trên giường như thế và khônglàm gì cả, chỉ nhìn anh.
Cô muốnnhìn để nhớ từng đường nét trên gương mặt, nhớ nhịp thở, nhớ đường cong củaviền môi, nhớ cảm giác mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấm áp của anh. Cô muốn nhớbởi lo sợ ngày nào đó sẽ để mất anh…
Bướcxuống giường, mở chiếc laptop đang đặt trên bàn trang điểm, cô bỗng muốn viếtnhiều điều, muốn ghi chép lại…
“ThuThần?”
Độtnhiên hơi ấm quen thuộc luôn bên mình biến mất, anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
“Emđang làm gì đấy?” Anh thấy cô đang mải miết gõ bàn phím.
“Khôngcó gì…”, Thu Thần vội vàng chuyển màn hình, quay đầu lại, “Em chỉ lên mạng đọctin tức thôi”.
ThạchChấn Vũ nheo mày nhưng không nói gì nữa.
ThuThần tắt laptop, anh bước lại gần ôm lấy bờ vai cô, anh cúi xuống mái tóc đendài, mềm mại của cô và hít một hơi thật sâu. Mấy tháng gần đây, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-thuy-tinh-noi-duyen/136018/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.