Cuối cùng Bạch thất gia cũng ăn được bánh black forest.
Hoắc Chấn Diệp vừa dừng xe, chủ quán bánh ngọt đã nhận ra hắn ngay: “Hoắc tiên sinh đó hả, hôm nay anh muốn bánh kem sữa hay bánh kem sô cô la.”
Chẳng mấy khi Hoắc Chấn Diệp mua đồ ghi nợ, lúng túng vuốt vuốt mũi: “Hôm nay thật không khéo, lái xe đến đây mới phát hiện quên mang tiền, có thể nhờ anh mang bánh đến nhà không?”
Ông chủ hào phóng phất tay, lấy hộp giấy ra cho mỗi vị một miếng vào, gói thành một hộp bốn miếng bánh kem nhỏ: “Hoắc tiên sinh là khách ruột mà, hôm nay coi như tấm lòng của tôi.”
Hoắc Chấn Diệp tháo đồng hồ vàng xuống, cất trong túi.
Hắn xách bánh ngọt lên xe, đặt bánh lên đùi Bạch Chuẩn, cố ý để lộ cổ tay trống trơn. Bạch Chuẩn nhướng mày: “Anh lấy đồng hồ ra gán nợ thật đấy à?”
“Cậu muốn ăn mà.”
Bạch Chuẩn mở hộp giấy, nhìn nhìn Hoắc Chấn Diệp, hoàng tước bay vọt qua đầu vai cậu, lượn vòng quanh Hoắc Chấn Diệp ngó một hồi, móng vuốt nhỏ kéo túi quần hắn ra, ló đầu nhìn thẳng vào bên trong.
Thấy sắp bị vạch tần, Hoắc Chấn Diệp cười hì hì lấy đồng hồ đeo lên tay: “Cậu nhỏ nhen thật đấy.” Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này vòi vĩnh chút lợi.
Bạch Chuẩn quay mặt đi, khoé môi nở nụ cười ở nơi Hoắc Chấn Diệp không nhìn thấy.
Mưa đêm trút xuống, khiến tường quanh giếng trời nhà họ Bạch trở nên ẩm ướt. Nhóm người giấy đều xúm hết vào nhà chính, Hoắc Chấn Diệp nhân cơ hội chen vào chăn Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652192/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.