“Dao.” Bạch Chuẩn vươn tay, ba ngón để bằng, hai ngón co lại.
Nghe vậy, Hoắc Chấn Diệp tìm con dao dẹt đầu nhọn trong hòm ra cho cậu, mũi dao hướng về mình, cán dao hướng vào lòng bàn tay Bạch Chuẩn.
Cậu cầm lấy vót thanh trúc, đầu nhọn vót ra từng nan trúc mỏng.
Hoắc Chấn Diệp không có việc gì làm, lặng im quan sát Bạch Chuẩn, càng nhìn càng cảm thấy “Bạch Chuẩn” này quá giống Bạch Chuẩn. Giọng điệu, động tác, tư thế, đều không có gì khác biệt.
Lẽ nào hắn đoán nhầm rồi?
Bạch Chuẩn vót ra những nan độ dài và kích thước khác nhau, dường như trong lòng cậu đã tính toán sẵn rõ ràng tác dụng của từng nan, không thừa cũng không thiếu.
Hương đã cháy hết, Bạch Chuẩn dừng lại, ngồi xe lăn đi vào phòng ngủ chính.
Hoắc Chấn Diệp thoáng do dự, Bạch Chuẩn di chuyển xe lăn tới bên cửa phòng, trong lúc xoay người lại khẽ liếc hắn một cái.
Hoắc Chấn Diệp giật mình, đang bảo hắn vào cùng sao?
Ám chỉ rõ ràng như vậy, không giống như tác phong của Bạch Chuẩn.
Hoắc Chấn Diệp do dự, nhưng không thể hiện ra mặt. Hắn bước theo sau, vừa đi vừa quyết định thăm dò thêm.
Hắn dựa vào cửa, nhấc chân dài, kéo cà vạt treo lên tay nắm cửa, sau đó cởi từng khuy áo sơ mi.
Từ ngực xuống dưới dừng lại ở bụng, đường nét cơ bụng như ẩn như hiện.
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn, hai tay đặt trên tay vịn, hơi hếch cằm lên, híp mắt nhìn hoắc Chấn Diệp: Người này định làm cái trò gì vậy?
Hoắc Chấn Diệp cởi lỏng dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652188/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.