Hoắc Chấn Diệp mở cửa xe, bế Bạch Chuẩn lên xe trước, khi đóng cửa lại hắn quay sang nói với Giám đốc Trương: “Nếu như có thể, sau này đừng bán vé ở bốn góc rạp chiếu nữa.”
Nếu không phải Bạch Chuẩn, những thứ kia có thể trốn vào cái bóng của người khác đi theo họ ra ngoài.
Những hồn ma này lúc còn sống thì thích hóng chuyện, chết rồi lại ham vui. Tuy không có hại với con người, nhưng nếu như bị bọn họ bám lên người, dính phải âm khí thì cũng mệt mất một hai ngày.
Giám đốc Trương sững người, bình thường cũng không ai mua vé xem phim ở góc cả, trừ đôi nam nữ đang yêu đương định lén lút làm chuyện gì khác.
Vậy tại sao lại không bán chứ?
Lời cao nhân nói thì chắc chắn phải có lý.
Giám đốc Trương chợt giật mình phản ứng, lập tức nói: “Được được được, nghe lời Hoắc thiếu gia, sau này sẽ không bán nữa.”
Không chỉ không bán, ông ta cũng không dám đi qua đi lại bốn góc ấy.
Bạch Chuẩn vừa bước vào cửa nhà là nằm xuống đệm lò xo, bên ngoài có tốt mấy cũng không bằng chiếc đệm lò xo này. Cậu hài lòng ngáp một cái thoải mái, vùi mình vào trong chăn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hoắc Chấn Diệp biết cậu ra ngoài một chuyến nên mệt, giúp cậu đóng cửa xong, hắn không khỏi sầu não vì cơ thể cậu quá yếu ớt. Nếu như thực sự làm thì cơ thể cậu chịu thế nào được đây?
Vẫn phải chăm sóc, chăm sóc kỹ lưỡng, phải tiếp tục ăn nhân sâm mật ong mới được.
A Tú lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652173/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.