Bạch Chuẩn lười biếng ngả ra sau, lấy ra một viên kẹo óc chó: “Sao nào? Thần thám thông linh định đi tố giác à?”
Đương nhiên Hoắc Chấn Diệp sẽ không làm thế, vụ án đã kết lâu rồi, Sở Cảnh sát dựa vào nó mới nở mày nở mặt trong vùng tô giới, chắc chắn không thể lật lại vụ án được.
“Nghĩ gì vậy, tôi cùng phe với cậu mà.” Hắn đã là người của Thất Môn, giờ mà đi tố giác, Bạch Chuẩn phải làm sao đây?
Hơn nữa, chỉ cần Hàn Châu phủ nhận là sẽ chẳng còn chứng cứ.
“Cậu đưa giỏ hoa cho cô ấy để làm gì?”
Bạch Chuẩn nhai kẹo óc chó: “Xem thì biết.”
Hàn Châu chỉ bước hai bước.nhưng cả người cô ở trên giây thừng, lơ lửng giữa không trung.
“Hay!” Bạch Chuẩn hô lên, giống như đang xem biểu diễn trong rạp hát. Cậu còn vỗ tay bốp bốp, khiến những người đang trố mắt xem thi đấu đồng loạt quay đầu sang.
Bạch Chuẩn không thèm để ý, dù sao người ở mấy môn này chẳng ai dám dòm thẳng cậu, sợ bị “Vô Thường Sống” nhìn trúng, ban đêm mở mắt ra lại thấy người giấy đứng ở đầu giường.
Hàn Châu vẫn không lên tiếng cũng không hề cười, lúc đứng trên dây thừng nên cười nói mấy lời làm bối cảnh, nhưng cô không nói gì cả.
Tư thế nhẹ nhàng, dáng người linh hoạt, bước từng bước rồi nhảy lên, nửa người chìm vào trong mây.
Mọi người đều hít sâu vì kinh ngạc, đều ngửa cổ lên nhìn xem cô muốn làm gì.
Dây thừng lập tức cứng lại, lát sau thì lắc lư. Hàn Châu ẩn mình trong mây, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652170/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.