Trong sân nhà họ Bạch lại thêm vài bồn hoa nữa.
Từng khóm ngân quế, kim quế e ấp dưới lá cây, gió thổi qua, mùi thơm tràn ngập khắp phòng.
Hoắc Chấn Diệp ngồi trong sân chẻ trúc, vót nan. Món đồ giấy đầu tiên Bạch Chuẩn dạy cho hắn là một cây rụng tiền.
Bạch Chuẩn híp mắt nằm trên ghế xích đu phơi nắng: “Cái này hợp với anh lắm mà.”
Mới bắt đầu mà làm vật sống thì quá khó, đầu tiên phải học làm các đồ vật bằng giấy trong nhà trước. Cây rụng tiền rất thích hợp với khí chất công tử bột của Hoắc Chấn Diệp.
A Tú ngồi bên cửa sổ viết chữ, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng trong của cô, thậm chí có thể nhìn rõ lông tơ trên khuôn mặt, đúng là dáng vẻ của một thiếu nữ.
Hoắc Chấn Diệp ngẩng đầu nhìn A Tú, một người “sống sờ sờ” như vậy mà lại là người giấy.
Bạch Chuẩn khẽ ho, hắng giọng nói: “A Tú có đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Bởi vì quá mức chân thật, Hoắc Chấn Diệp chưa bao giờ nghĩ cô không phải là người thật. Hắn coi A Tú như em gái mình, ai mà nghĩ em gái mình lại là người giấy cơ chứ?
Bạch Chuẩn càng kiêu ngạo hơn: “Anh bác sĩ kia của anh đúng là có mắt nhìn.”
A Tú là người giấy, trong lòng Hoắc Chấn Diệp có rất nhiều hoang mang, hắn còn nhớ cậu bé người giấy kia. Mặc dù là Bạch Lê khống chế nó đi lột da người, nhưng nó cũng muốn biến thành người.
Nếu như A Tú cung muốn biến thành người thì sao? Đến lúc đó phải làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652168/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.