“Quái vật” giậm hai chân, ngồi thụp xuống gào thét. Nó khóc rất lớn, tiếng khóc rung động đất trời, sóng âm nối tiếp từng đợt như sắp đánh bay sân khấu.
Hai đứa trẻ hoang mang nhìn “quái vật”, nhưng bọn nó không hề sợ hãi. Một trong hai đứa trẻ còn vươn tay muốn vỗ vỗ chân “quái vật”.
An ủi nó, để nó đừng khóc.
Bạch Chuẩn nhúc nhích ngón tay, người giấy không ngừng nhào lộn trên sân khấu nhảy xuống, vút lên cao rồi rơi xuống đất, mấy con khỉ nhỏ vừa lộn vừa nhảy tới trước mặt “quái vật”.
Nhóm khỉ lộn nhào quanh “quái vật” cho nó xem, quái vật bị thu hút, dần dần ngừng khóc, nó túm khăn đỏ trên đỉnh đầu xuống.
Quả nhiên có hai cái đầu.
Nó chỉ có thể cử động nửa người, một gương mặt mở to mắt, một gương mặt mắt nhắm chặt, hành động cũng chỉ có thể dựa vào nửa cơ thể.
Bạch Chuẩn nói đúng, một hồn ở trong, một hồn ở ngoài.
Người giấy chuyển động vòng quanh nó, quái vật càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn cao bằng một đứa trẻ năm tuổi. Mặc dù nó đã có hình dáng của con người nhưng làn da xanh lét, giống như mọc ra một lớp xác.
Khi hai đứa trẻ kia đi tới và ngồi xuống bên cạnh nó, bốn người ngồi song song, tay đứa trẻ khoác lên bờ vai “quái vật”.
Hồi ức vui vẻ nhất của nó là khi bị nhốt trong lầu, cùng anh em xem hí. Có ký ức này làm bạn, nó mới có thể bình yên sống tiếp.
Nó quay hai cái đầu ra xem nhóm khỉ con lộn nhào, bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652161/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.