Bạch Thất gia giận rồi, Hoắc Thất thiếu chỉ đành dỗ dành. Cái gì ngon, cái gì vui đều đưa cho cậu hết, còn mang cả một máy chiếu phim điện ảnh tới đây.
Mua mấy cuộn phim từ một người bạn ở công ty điện ảnh, sau đó chiếu phim ngay trong sân nhà họ Bạch.
Máy chiếu phim này phải dùng tay quay để chiếu, Hoắc Chấn Diệp chọn một người giấy, dạy nó mấy lần là nó đã thuộc, cứ thế đứng ở phía sau máy chậm rãi quay cần.
A Tú hình như đã quên sạch Hứa Ngạn Văn, mỗi lần chiếu phim cô đều mang chiếc ghế nhỏ ra ngồi ở sân, nhìn bóng người chiếu trên bức tường trắng.
Đôi mắt A Tú sáng lấp lánh, bọn họ đều mở miệng, bọn họ đều không phát ra âm thanh.
Đây là những bộ phim câm, nhưng mang cốt truyện đơn giản dễ hiểu.
A Tú xem rất chăm chú, cô nhìn thấy quần áo mà minh tinh trong phim đang mặc, chỉ chỉ lên bức tường trắng rồi lại chỉ vào Bạch Chuẩn, cô cũng muốn mặc quần áo như vậy.
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn trúc, nhìn chằm chằm vào bóng người chuyển động trên tường. Cũng không thể trách Hoắc Chấn Diệp được, là do cậu đối xử với A Tú giống như con người trước.
Nghĩ như vậy, cậu bèn quay qua nhìn bóng lưng A Tú.
Nữ minh tinh trong phim đang cau mày, ôm ngực diễn dáng vẻ đau thương. A Tú vươn tay sờ mặt, trên mặt cô không có biểu cảm.
Cửa nhà họ Bạch vang lên mấy tiếng gõ, Hoắc Chấn Diệp đứng lên mở cửa. Ngoài cửa có bảy tám người ăn mặc gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652152/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.