Sáng hôm sau, Hoắc Chấn Diệp thức dậy từ rất sớm. Trong nhà Bạch Chuẩn không có gương, hắn thay mấy bộ Âu phục nhưng không tự ngắm được, bèn lôi A Tú ra làm người tư vấn.
“A Tú, em cảm thấy bộ này thế nào? Liệu Đào tiểu thư có thích không?” Hắn cố ý nhấn mạnh ba tiếng “Đào tiểu thư”, còn liếc mắt vào phòng để thăm dò.
Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. A Tú hết dòm Hoắc Chấn Diệp rồi ngó Bạch Chuẩn. Cô bịt mắt, lắc đầu quầy quậy, bím tóc dài lắc lư trước người.
Hoắc Chấn Diệp bèn thay bộ khác, nhưng mặc kệ hắn làm gì Bạch Chuẩn vẫn nằm yên trên giường, không thèm quay đầu nhìn hắn.
“Tôi ra ngoài đây.” Hoắc Chấn Diệp thay quần áo xong, Bạch Chuẩn vẫn không nhúc nhích. Hắn đi ra ngoài cửa, lớn tiếng nói: “Tôi đi thật đây.”
Bạch Chuẩn vẫn không nhúc nhích.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Nghe tiếng đóng cửa, Bạch Chuẩn chậm rãi mở mắt, ngón tay khẽ cử động, hai người hầu giấy lập tức khiêng cậu từ trên giường đến xe lăn.
Xe lăn bằng trúc lăn đến phòng khách. Bạch Chuẩn nhìn thấy cháo và thức ăn được bày ở trên bàn. Rõ ràng người này ra ngoài hẹn hò, mà vẫn còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu.
Người giấy trong phòng phát ra âm thanh lào xào. Bạch Chuẩn ngẩng đầu, thấy tất cả bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm cửa. Hoàng tước duỗi thẳng một bên cánh chỉ ra ngoài.
Hoắc Chấn Diệp đứng dựa lưng vào cửa. Hắn chưa đi, vẫn đợi xem Bạch Chuẩn bao giờ mới ra.
Còn chưa đếm đến mười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652150/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.