…
Hoắc Chấn Diệp đứng dậy phủi phủi bụi đất. Lần đầu lạ, lần hai quen, cho dù bị quăng ra ngoài thì tâm trạng của hắn vẫn rất tốt. Hắn cười khanh khách bước ra khỏi xóm Dư Khánh.
Bạch Chuẩn ngồi cứng đơ trên giường, quấn chiếc chăn mà Hoắc Chấn Diệp đắp cho mình, biểu cảm trên khuôn mặt không rõ rốt cuộc là có tức giận hay không. Bàn tay cậu nắm chặt tấm chăn khiến nó nhăn nhúm, sau đó buông ra, cuối cùng thì vẫn nằm xuống. Vết nhăn xoắn ốc kia vẫn lằn ở trên chăn.
A Tú đứng ở cửa tò mò ngó Bạch Chuẩn. A Tú hiểu con người hơn những người giấy khác, trong lòng chủ nhân thay đổi cảm xúc thế nào, cô đều có thể cảm nhận được. Chủ nhân nguôi giận nhanh như vậy, xem ra là thích người kia rồi.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Chấn Diệp đã bảo thím Lưu làm đường chưng sữa đặc.
Làm thứ này rất tốn công, thím Lưu vừa nghe đã nhíu mày: “Đây là đồ ăn vặt cho trẻ con, cậu không thích ăn cơ mà?”
“Không phải cho cháu ăn, làm cho bạn cháu ạ.” Hoắc Chấn Diệp ôm lấy vai thím Lưu, “Cháu đã khoe rằng món đường chưng sữa đặc mà thím Lưu làm, cả bến Thượng Hải này có muốn cũng không ăn được.”
Câu nịnh nọt này rất có tác dụng với thím Lưu, vừa nghe bạn hắn muốn ăn, bà buông giẻ lau trong tay xuống: “Bạn thế nào? Tên là gì? Trông ra sao, có đẹp hay không?”
Hoắc Chấn Diệp nhớ tới dáng vẻ của Bạch Chuẩn, khua tay miêu tả: “Họ Bạch, da rất trắng, tóc vừa đen vừa bóng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652116/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.