…
Bạch Chuẩn nằm trên giường, mơ màng buồn ngủ: “Không cứu.”
Thất Môn nợ ân tình của Hàn Tam, chứ không nợ ân tình của Liễu Đại. Liễu Đại bất nghĩa, nếu như cậu giúp thì Hàn Tam gia sẽ tức tới mức nắp quan tài không đóng lại được mất.
Liễu Nhị không ngờ Bạch Chuẩn kiên quyết từ chối như vậy, cậu ta biết chuyện sư huynh làm sau khi sư phụ qua đời đã chọc giận Bạch Chuẩn.
Nhưng dù sao Liễu Đại cũng là anh trai ruột, cậu ta không thể thấy chết mà không cứu được, đành cắn răng nói: “Thất gia, sư phụ tôi đã giao vị trí môn chủ cho sư huynh, cho sư huynh tất cả.”
Gia sản và con gái cùng với kỹ thuật thần tiên bí truyền, chỉ môn chủ các đời mới có thể nắm giữ.
“Nếu như sư huynh tôi chết rồi, Tam Môn cũng sẽ không còn.” Nói xong, Liễu Nhị lại dập đầu.
Bạch Chuẩn cau mày, Ngũ Hoa Bát Môn đã sớm suy tàn, người trong môn cũng chỉ còn vài người, mệnh ai người nấy sống. Tam Môn đã được truyền thừa đến đời này, thực sự không thể để nó chấm dứt như thế được.
Bên trong cánh cửa vang lên vài tiếng giấy lách tách, Liễu Nhị dấy lên niềm hy vọng, nhưng chỉ có một người hầu bằng giấy không có mắt bước ra khỏi phòng. Người giấy tay chân cứng ngắc đi tới trước mặt cậu ta, vứt xuống một túi vải.
Liễu Nhị cúi đầu nhìn, góc chiếc túi lộ ra một mảng trắng xóa: “Thất gia, đây là…”
Giọng Bạch Chuẩn có vẻ mơ màng, dường như lại buồn ngủ: “Số tiền này cho cậu đi lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652108/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.