Tình Mỹ đưa bàn taykia ra, nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh, có hàng ngàn lời muốn nói với anh, thế mà giờ đây chẳng thể thốt ra lời nào.
Những người cùng vào phòng bệnh với cô trông thấy cảnh tượng này đều lùi ra ngoài, cánh cửa phòngbệnh nhẹ nhàng khép lại, chỉ còn một mình cô bên cạnh Dực Thụ. Chậuxương rồng trên bục cửa sổ rất tươi tốt, một màu xanh mướt tràn đầy sứcsống. Tình Mỹ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Dực Thụ, nắm lấy bàn tayanh.
“Dực Thụ, em là Tình Mỹ đây! Anh mau mở mắt ra nhìn em đi!”
Hóa ra tất cả chỉ là hiểu nhầm, anh không hề bỏ rơi cô.
Đều là lỗi của mình, mình đã không tin vào tình cảm của anh. Sao có thể dễdàng tin vào lời Thái Vận như vậy chứ? Nếu như cô tin tưởng anh tuyệtđối, có lẽ kết cục sẽ không đến mức này.
“Dực Thụ, hóa ra chúngta không ai bỏ rơi ai cả, em nói đã yêu Sâm Trí, đó chỉ là lừa anh thôi! Em sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của anh, phá hoại tình cảm giữa anhvà Thái Vận, trái tim em mãi mãi chỉ có một mình anh, anh có biết không? Anh mau tỉnh lại đi, em nhớ anh lắm!”
Tình Mỹ gục đầu lên người Dực Thụ, khóc nấc lên: “Dực Thụ, anh có nghe thấy em nói gì không?”
Dực Thụ vẫn im lìm say ngủ, chẳng có chút phản ứng gì. Tiếng nước truyền tí tách đều đều dẫn Tình Mỹ quay trở lại với kí ức…
“Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc ấy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/1927719/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.