Thuần Hạ nhìn Tình Mỹ bằng ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng cô đành từ bỏ ýđịnh nói tiếp, chỉ lạnh lùng đáp: “Tùy cậu, cứ coi như là tớ lắm chuyệnđi!”
Nói rồi cô liền lê dép ra khỏi phòng. Trước khi đi khỏi,Thuần Hạ do dự một lát, cuối cùng đành quay lại nói với Dực Thụ: “Hômnay tôi với Sâm Trí phải đi học, Tình Mỹ giao cho anh đấy, tôi sẽ nhờbạn xin nghỉ cho hai người!”
“Không cần đâu, tớ không sao, Dực Thụ phải… đi học…”
Tình Mỹ vội vàng gọi Thuần Hạ lại, Thuần Hạ trợn mắt, mặt mày cáu kỉnh khiến Tình Mỹ im bặt, không dám ý kiến gì nữa.
Tình Mỹ không dám nhìn thẳng vào mặt Sâm Trí.
Mỗi khi cô cảm thấy thế giới này có quá nhiều bất công đối với cô, cô lạinghĩ đến hai người họ, sau đó cảm thấy đầu mình nóng ran, toàn thân nhưbị rút cạn kiệt sức lực. Cô thường xuyên cảm ơn ông trời đã ban haingười họ cho cô.
Nhìn cánh cửa phòng Sâm Trí mà Tình Mỹ thấy tim mình như đau thắt lại.
Cả thế giới này chỉ có mình Sâm Trí là sợ cô bị tổn thương nhất. Mỗi lầncô gặp phải chuyện gì, cậu ấy đều mong có thể chia sẻ, thậm chí là gánhvác tất cả thay cô. Trong lòng cậu ấy, có lẽ một phút giây nào đó đã căm ghét cô, nếu như không có cô, chắc chắn cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn!
Tình Mỹ đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì cánh cửa phòng Sâm Trí mở ra. Sâm Trí điqua chỗ Tình Mỹ và Dực Thụ mà không buồn ngoảnh đầu lại, lúc ra đến cửamới đột nhiên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/108485/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.