Chiều tà.
Dực Thụ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn, đứng dựa lưng vào bức tường bao quanh trường học.
Xung quanh có rất nhiều dây leo màu xanh biếc. Dực Thụ một chân chống vàotường, đầu gối hơi gập lên, hai tay nhét túi quần, ánh mặt trời như đang nhảy nhót trên tóc mái của anh. Anh cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉnhìn thấy hàng mi vừa đen vừa dài, giống như những cánh bướm đang sayngủ.
Xung quanh đó có rất nhiều nữ sinh đang chỉ trỏ, nhưng không ai dám chạy đến bắt chuyện.
Đã quen với Dực Thụ lâu như vậy rồi mà mỗi lần hẹn hò với anh, Tình Mỹ đều cảm thấy vô cùng lãng mạn và hạnh phúc, nhưng cô cũng luôn nhận thấykhoảng cách đến trái tim anh vẫn còn rất xa xôi. Những nỗi buồn bị anhcẩn thận che giấu từ từ lan tỏa ra trên người anh trong mỗi lúc anh bấtcẩn trầm ngâm, bao trùm đôi mắt dịu dàng của anh bằng một bóng đen ámảnh nặng nề.
Tình Mỹ đứng ở cổng trường, lặng lẽ nhìn Dực Thụ như vậy. Tình Mỹ thật sự rất muốn nhìn thấu trái tim anh, nhìn thấu nhữngnỗi u uất của anh.
Thực ra cô luôn muốn bước vào trái tim DựcThụ, hi vọng có thể biến thành cái bóng âm thầm đi theo anh, có thể cảmnhận những cảm xúc của anh ngay lập tức và nhanh chóng thấu hiểu nội tâm của anh. Nhưng thế giới nội tâm của anh cách cô quá xa, có những lúc cô cứ ngỡ mình đã lại gần nó rồi, nhưng vừa đưa tay ra, lại phát hiện ramột khoảng không lạnh giá…
Nỗi u uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/108483/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.