Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu xanh mát, chân đi một đôi giày cao gót, trên tayđeo rất nhiều đồ trang sức tinh xảo, giọng nói nghe rất lảnh lót.
“Dực Thụ, Dực Thụ? Anh đang nhìn cái gì thế? Anh quen cô ta à?”
Cô gái nhìn Tình Mỹ từ đầu đến chân, ánh mắt từ từ chuyển sang nghi hoặc.Hôm đó ở buổi party, cô ta chỉ nhìn lướt qua nên chắc đã không còn nhớTình Mỹ nữa. Nhưng Tình Mỹ thậm chí còn nhớ cả tên cô ta, mẹ Dực Thụnói, cô gái tên là Thái Vận này mới xứng đôi với Dực Thụ.
Đúng thế, đúng là rất xứng đôi! Trong ánh chiều tà.
Cô gái siết chặt tay chàng trai, hai người vui vẻ đi dạo như một cặp tình nhân.
Bọn họ… đúng là rất xứng đôi! <!--Ambient video inpage desktop-->
Anh yên lặng đứng trong ánh chiều tà.
Thân hình cân đối cùng khuôn mặt khôi ngô phảng phất hơi thở ấm áp, anhkhông cười, đôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã như bị phủ một lớp sươngmù.
Anh khẽ gật đầu với Thái Vận, nhưng mắt vẫn không rời khỏiTình Mỹ, giọng nói nhẹ như hơi thở: “Đúng, anh quen cô ấy, cô ấy là… bạn anh!”
“Không, chúng tôi không quen nhau!”
Tình Mỹ độtngột bừng tỉnh, cô cuống quýt phủ định. Sau đó, Tình Mỹ nhìn thấy rõ ánh mắt u ám của anh, giống như một đóa hoa tường vi úa tàn trong đêm, muốn ngắm cho thật kĩ nhưng lại bị bóng đêm che phủ, chẳng thể nhìn thấy gìngoài một màu đen nặng nề.
Tình Mỹ nhìn thấy đôi bàn tay của Dực Thụ siết chặt lại, những đốt ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/108481/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.