Có thật là như vậy không?
Một câu nói vô tình của Thuần Hạ đã khiến trái tim Tình Mỹ đầy ắp ngọtngào. Tình Mỹ đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, không dám nhìn Dực Thụ.
“Tình Mỹ, cậu sao thế? Ban nãy vừa khiêu vũ nên nóng quá hay sao mà mặt đỏ bừng lên thế này?”, Thuần Hạ thốt lên.
Tình Mỹ ngại chết đi được, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, vội vàng đáp: “Ừ, hình như là hơi nóng!”. Cô lén liếc Dực Thụ, nụ cười của anh khiến cô đỡcăng thẳng đôi chút.
“Nóng à? Vậy bạn có muốn ăn một cây kem để hạ nhiệt không?”, Thuần Hạ gợi ý.
“Không, không cần đâu, cậu ăn đi!”
Tình Mỹ lập tức từ chối. Phải biết rằng không thể dùng kem để kiểm soát việc đỏ mặt của cô lúc này.
Thuần Hạ liếc Tình Mỹ, sau đó nhìn sang Dực Thụ đầy hàm ý: “Thôi được rồi,tôi đi ăn đây, không làm phiền hai người nữa, hai người từ từ nói chuyện nhé!”
Nói rồi Thuần Hạ liền đi thẳng đến chỗ đồ ăn ngọt.
“Bạn của bạn rất dễ thương!”, Dực Thụ nhìn theo Thuần Hạ, mỉm cười nói với Tình Mỹ.
“Ừ! Thuần Hạ là bạn thân nhất của tôi, cũng là một cô gái dễ thương nhất mà tôi từng biết!”, Tình Mỹ nhún vai đáp.
Dực Thụ cũng mỉm cười nói: “Bố mẹ tôi hôm nay cũng có mặt ở đây, nếu nhưkhông có vấn đề gì, mau theo tôi đi chào hỏi bố mẹ tôi nhé!”
“Như thế… có được không?”, Tình Mỹ hơi do dự, cô căng thẳng túm chặt lấy tay áo.
“Chẳng có gì là không được cả! Chỉ đi chào hỏi thôi mà, bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/108479/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.