Ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ làm đôi mắt của Vưu Hạ thoáng mỏi, ngay cả thắt lưng cũng uể oải không muốn động đậy. Anh ngồi tựa vào ghế đệm phía sau, ánh mắt lơ đãng nhìn phố xá buổi chiều dần đông đúc.
Mọi âm thanh đều bị chặn lại bởi cửa sổ thủy tinh, chỉ còn những hình ảnh chân thật nhộn nhịp.
Sau khi cúp điện thoại được khoảng chừng mười lăm phút, từ đằng xa cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người quen thuộc. Người đàn ông thong thả đi tới gần chiếc xe hơi màu trắng, tiếp đến thản nhiên vươn tay mở cửa ở chỗ ghế lái phụ ra, nhanh nhẹn ngồi vào, mang theo hơi thở của đầu thu từ bên ngoài.
Vưu Kiện khó khăn duỗi người rồi kinh hô một tiếng: “Ha, về mà không báo cho ai tiếng nào vậy?”
Vưu Hạ lười nhác thu tầm mắt trở về, quay đầu nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt đáp: “Đủ sức làm mọi người kinh ngạc chưa? Nhưng mà chắc chỉ kinh ngạc thôi, chứ mấy ai cảm thấy vui vẻ đâu chứ.”
“Kỳ học kết thúc sớm à?” Vưu Kiện vừa hỏi vừa chỉnh lại tư thế nửa nằm nửa ngồi cho thoải mái, mắt bắt đầu lim dim, dường như không có ý chờ đợi đối phương trả lời mình.
Dù sao cả ngày hôm nay Vưu Kiện cũng đã làm việc quá năng suất, dạy không dưới ba lớp, thời gian cách nhau còn không xa, cho nên hiện tại chỉ muốn vùi mình một chỗ chăn ấm nệm êm mà đánh một giấc thôi.
Phía bên kia, Vưu Hạ dùng ngón trỏ gõ lên vô lăng theo nhịp, mi mắt rũ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/168933/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.