Lần thứ hai dựng lại lều, Thụy Lam không còn đơn thân độc mã nữa, vì đã có Tào Mẫn bên cạnh giúp một tay. Cặp đôi này rõ là nghèo còn mắc cái eo, một người thì tay chân vụng về, một người thì tay chân thương tích, quần quật gần nửa tiếng chỉ mới dựng được bốn chân chống. Lều vải xiêu xiêu vẹo vẹo, nom chẳng vững vàng chút nào.
Thụy Lam ngồi xổm quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, ngẩng đầu lên định hỏi Tào Mẫn tất cả ổn chưa thì chợt trông thấy bóng dáng của Mohamed từ phía xa xa. Lúc đi, gã chỉ mang theo mỗi chiếc ba lô đựng hai bình nước suối lớn, lúc về lại vác thêm một đống củi khô trên lưng. Vì đống củi rất to và nhiều khiến tướng đi của đối phương nghiêng nghiêng ngả ngả.
Thụy Lam vươn mình đứng dậy, tạm thời quên đi chiếc lều yếu ớt của bọn họ, sẵn tay khều vai Tào Mẫn, hô lên: “Anh ta về rồi kìa, còn mang theo nhiều củi khô nữa. Khỏe ghê luôn!”
Tào Mẫn hạ tay và ngoảnh đầu nhìn thử, đúng là Mohamed gom về không ít củi khô. Như vậy buổi tối sẽ không sợ chết cóng cũng như dã thú rình rập tấn công. Trước khi khởi hành, y từng đọc những bài viết về kỹ năng sinh tồn trên mạng, họ có nhắc đến lửa như một điều không thể thiếu vào ban đêm.
Thấy Mohamed nặng nhọc đi lại gần, Tào Mẫn bất ngờ vỗ mông Thụy Lam, nhắc nhở đối phương: “Ra phụ anh ấy đi, xách hai bình nước ấy.”
“!!!” Thụy Lam giật mình che đi bờ mông căng tròn của mình, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670442/quyen-3-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.