Hơn 11 giờ rưỡi đêm, trong phòng ngủ thấp thoáng tiếng rên rỉ mềm mại nóng bỏng.
Dù cho đã từng hàng nghìn lần mộng tinh, Kỳ Họa Niên cũng chưa bao giờ có thể mơ đến cảnh tượng đầy sức cám dỗ trước mặt mình lúc này. Hơi thở dồn nén nơi lồng ngực tựa đã lâu, bây giờ bắt đầu rục rịch muốn được phóng thích cùng với tất cả ham muốn dục vọng bấy nay bị chôn vùi.
Kỳ Họa Niên nuốt khan, cảm thấy cổ họng mình cháy rát như bị giam cầm ở sa mạc khô cằn nhiều ngày liền. Tầm nhìn của cậu chạm vào vị trí đàn ông đang sung mãn của Vưu Hạ, rồi đảo sang hai bắp đùi vừa thon gọn vừa trắng mịn, trắng tới mức có thể nhìn thấy từng sợi gân uốn lượn dưới làn da mỏng manh ấy.
Khi nhìn thấy được vẻ đẹp luôn ẩn khuất sau tấm rèm, cậu chợt tự hỏi: Anh ấy đã như thế này bao lâu rồi? Và khó chịu đến nhường nào mới bất đắc dĩ trở nên một người phàm tục như vậy?
Một lần nữa, cậu lại nuốt khan.
Suy nghĩ trong đầu đình trệ, nhất thời quên béng đi mọi thứ xấu hổ đã xảy ra cách đây mấy tiếng đồng hồ. Ngay lúc này cậu chỉ biết rằng mình cần phải làm một việc, một việc có thể giúp đối phương cảm thấy dễ chịu hơn.
“Anh…” Giọng điệu khản đặc cất tiếng gọi.
“…”
Vưu Hạ vốn ngồi dựa lưng vào tường, vì cơn đau trướng bên dưới mà không muốn động đậy hay đáp lại nửa lời. Anh cắn mạnh môi dưới, đôi mắt sững sờ dán chặt lên bắp đùi của chính mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670434/quyen-3-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.