Nếu nói một cách nghiêm túc thì Tiên Vận là một nơi không thể nhìn thấy điểm tận cùng. Ngoài người ở làng Hạnh Dung ra thì dường như không còn bất kỳ người nào khác có thể ở lại đây quá lâu. Chẳng phải vì tiết trời khắc nghiệt hay địa hình hiểm trở, mà là vì nơi đây được núi rừng bao phủ, không gian rộng lớn đến mức tạo ra một loại cảm giác cô độc và hoang vắng.
Chỉ cần ở lâu khoảng mấy năm thôi, có lẽ sẽ thật sự bị sự hoang hoải hiu quạnh này chôn sống tại đây.
Tiên Vận là một vùng đồi núi trùng điệp bao la. Cho nên có thể nói rằng ngôi làng Hạnh Dung chỉ là một phần nhỏ có sự tồn tại của con người. Từ xa xưa, những người từng sống trước kia đã truyền tai nhau về những mối nguy hiểm rình rập ở nơi rừng thiêng nước độc. Lời đồn càng thổi càng lớn, truyền đến tận ngày nay, khiến cho dân làng không một ai dám bén mảng vào sâu khu rừng phía Nam.
Cùng lắm họ chỉ dám loanh quanh ở men Tiên Vận.
Thế nhưng, Vưu Kiện lại là người đầu tiên bạo gan khám phá khu rừng này. Ngày thứ hai sau khi đến Tiên Vận, hắn đã một mình xông vào trận địa này, dầm mình cả một ngày trời chán chê rồi mới trở về. Lúc quay lại làng, có một số người đã hỏi hắn nhiều thứ với nét mặt sửng sốt.
Hôm ấy trời tối, họ tình cờ phát hiện bóng dáng Vưu Kiện từ rừng sâu đi ra, sững người hỏi: Anh đi vào đó làm gì vậy?
Vưu Kiện ung dung cười đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670381/quyen-2-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.