Chương trước
Chương sau
Nếu nói về những khúc mắc trong tình yêu đơn phương, Kỳ Họa Niên sẽ có không ít kinh nghiệm. Nhưng còn về những khúc mắc trong một tình yêu đang đơm hoa kết trái, cậu lại không biết một chút gì.
Giống như ngày hôm nay, Kỳ Họa Niên mặc dù không hề ôm lấy tư tình đối với Lý Ánh Kim, song cậu vẫn luôn chọn lựa một cách thức nhẹ nhàng nhất để từ chối tình cảm của cô. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã được Ninh Diễn Hòa nuôi dưỡng quá tốt, đến mức trong lòng không bao giờ nảy sinh ý niệm sẽ tổn thương bất kỳ người nào.
Có điều, trong tình yêu sẽ buộc phải có một giới hạn.
Chúng ta không thể vì lòng tốt mà mặc nhiên đối đãi dịu dàng với tất cả mọi người, kể cả là người có tình ý với chúng ta. Dẫu nghe có chút không hợp đạo lý, nhưng trong tình yêu là thế, muốn hay không muốn, bản lĩnh hay không bản lĩnh, chúng ta cũng không cách nào thoát được chiếc hố của ghen tỵ.
Qua chuyện lần này, Kỳ Họa Niên cùng Vưu Hạ đồng thời nhận ra được hai điều. Thứ nhất, nếu mãi lo nghĩ đến quá nhiều người, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ làm mất lòng một người. Thứ hai, nếu như chúng ta dễ dàng bỏ qua lỗi lầm hoặc sai sót của một người, chứng tỏ được rằng một là chúng ta quá vị tha, hai là… chúng ta rất yêu thương người ấy.
Tuy nhiên…
Vưu Hạ ngồi ở ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Kỳ Họa Niên đang ngồi sát mép bàn thủy tinh, yên tĩnh cầm tay anh đùa nghịch với những đầu ngón tay.
Tuy nhiên, anh lại có một suy nghĩ khác về bài học thứ hai. Không phải anh vị tha, cũng không phải anh rất yêu thương đối phương, mà chỉ là anh không thèm chấp nhất với chuyện vừa rồi mà thôi.
Đúng rồi, là như vậy thôi.
Vưu Hạ chậm rãi thở ra một hơi, lúc muốn rút tay về thì nghe Kỳ Họa Niên nói: “À, em có cái này muốn cho anh nè.”
Nói xong, cậu lập tức kéo chiếc túi màu đen đến gần, mở ra, từ trong lấy ra một món đồ tự tay làm trông rất tỉ mỉ. Chỉ cần liếc thoáng qua, anh cũng biết đó là món đồ gì rồi. Từ màu sắc cho đến mùi hương nhàn nhạt đều là thứ anh rất thích, nhưng bây giờ khi nhìn nó thì không còn thấy vui vẻ nữa.
Kỳ Họa Niên không phát hiện sự kỳ quái trên mặt Vưu Hạ, đưa cho anh chiếc vòng hoa mà cậu tự tay đan kết tỉ mỉ, cười nói: “Anh nhìn xem, xinh lắm đúng không? Lúc nãy em với Nhiêu Đồng đã ngồi đan từng vòng hoa đó. Cái này là em tự làm cho anh.”
Vưu Hạ im lặng nhận lấy vòng hoa, ngắm nghía một hồi. Vòng hoa này không hề dễ làm chút nào. Dựa vào từng đường đan kết và độ mỏng manh của nhánh hoa, anh có thể biết người kia phải mất bao lâu mới làm xong được vòng hoa này.
“Sao hôm nay lại nổi hứng làm mấy cái này vậy?” Vưu Hạ dời đường nhìn, liếc Kỳ Họa Niên một cái, giọng điệu từ tốn nhưng lại như ẩn chứa sự chất vấn khó hiểu.
Kỳ Họa Niên nghiêng đầu nhìn anh, thành thật đáp: “Em cũng không biết nữa, sau hôm làm nhẫn hoa cho anh thì chợt nảy ra ý tưởng này thôi. Trong lúc làm thì em lại nhớ đến anh nên mới cố gắng làm một cái thật đẹp để tặng anh đó.”
“Ừm hửm.”
Vưu Hạ lại ngắm vòng hoa thêm một lần nữa, nhưng trong đầu vẫn chưa quên được khoảnh khắc Kỳ Họa Niên nhận hộp bánh trái tim của Lý Ánh Kim, thế là định đặt vòng hoa sang chỗ khác.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Nhưng Kỳ Họa Niên không cho phép. Cậu mau lẹ giành lại vòng hoa, cười dịu dàng bảo: “Anh à, em mất đến nửa tiếng để đan cái này cho anh đó. Hay là anh đội lên cho em ngắm một chút được không?”
“Ngắm à?” Vưu Hạ cười như không cười hỏi.
Kỳ Họa Niên gật gật, bày ra vẻ mặt đáng thương nói: “Ừm, em muốn ngắm anh đội vòng hoa này này. Hai phút thôi cũng được.”
Vưu Hạ gác một tay lên thành vịn, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn cằm, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: “Hm, nếu không nhầm thì cậu làm rất nhiều vòng hoa, làm cho cả học sinh mới sao?”
Câu hỏi lần này rất bất thình lình. Kỳ Họa Niên không ngờ đối phương sẽ thẳng thừng hỏi mình như vậy, sắc mặt cũng dần trở nên méo xệch. Cậu khó xử nhìn nhìn Vưu Hạ, sau đó lại rũ mắt nhìn xuống vòng hoa trong tay, thầm thở dài một hơi.
Hóa ra anh ấy vẫn còn để trong lòng chuyện của Lý Ánh Kim nhiều đến vậy. Tuy ngoài mặt anh chưa từng bộc lộ một chút cảm xúc khó chịu hay buồn bã nào, nhưng chỉ cần có một thứ liên quan đến Lý Ánh Kim, dẫu chỉ là một màu sắc giống với màu váy của cô, anh cũng sẽ khó kìm lòng mà nhớ đến chuyện cũ.
Đây là một điểm Kỳ Họa Niên cần phải ghi nhớ và tập luyện. Yêu thì không khó, nhưng để hiểu một người yêu giống như Vưu Hạ thì chẳng dễ dàng gì.
Nói cách khác, kể từ bây giờ, cậu phải bắt đầu làm quen và tập luyện cách nắm bắt được suy nghĩ cũng như cảm xúc của người kia.
Không cần bày tỏ, không cần thổ lộ, chỉ cần một ánh mắt là phải hiểu thấu hết tất cả.
Nghĩ đến đây, Kỳ Họa Niên cười khổ một tiếng. Ừ thì đây không phải là con đường mà cậu đã lựa chọn sao? Đã lựa chọn rồi thì dù có hiểm trở khó khăn cỡ nào cũng phải đi đến đích.
Sau khi thông suốt mọi chuyện, Kỳ Họa Niên khẽ cười, đặt vòng hoa trên bàn rồi rướn người về phía trước nói: “Không đội thì không đội vậy, lần sau em sẽ làm món khác tặng anh, chỉ một mình anh có thôi.”
Vưu Hạ đảo mắt nhìn qua khung cửa sổ tràn ngập nắng vàng, nhàn nhạt nói: “Tùy cậu.”
Đồ kiêu ngạo, em biết là anh sắp nguôi giận rồi.
“Em có một câu này muốn hỏi anh.” Kỳ Họa Niên cười nói, thân người cũng nhích lại gần một khoảng, sau đó nói tiếp “Giữa người anh thích và người đẹp nhất thế gian này, anh sẽ chọn hôn người nào?”
Nghe hỏi xong, Vưu Hạ nhất thời sững ra nhìn cậu. Ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, không nghĩ có ngày mình sẽ lại ngồi bên cạnh một đứa trẻ to xác như thế này. Hơn nữa, còn hỏi những câu rất là… ngốc.
“Không hôn ai cả.” Vưu Hạ đưa ra đáp án.
Kỳ Họa Niên nheo mắt lại hỏi: “Sao vậy? Nếu hôn người anh thích, anh sẽ được lợi đó.”
“Lợi gì nào?”“Ừm, tiền chăng?”
“Không thiếu.”
Kỳ Họa Niên cười khổ, sao cậu có thể quên mất điều hiển nhiên này nhỉ? Nói về tiền bạc mà người nọ có thể thiếu được sao?
“Thế… không hôn ai thật à?” Cậu chống cằm, nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt đã lộ rõ vẻ hờn dỗi.
Vưu Hạ nghiêng mặt liếc một cái, khó nhịn tự nói với bản thân: Đúng là trẻ con, hở một chút là hờn dỗi, hở một chút là làm nũng. Sao mình lại dây dưa với một đứa trẻ vậy chứ!
Song, anh vẫn kiên định bảo: “Ừ, không cần.”
Lúc này, Kỳ Họa Niên mới nở một nụ cười nửa chính nửa tà bảo: “Ò, còn em thì… em chọn hôn người đẹp nhất thế gian.”
“?” Đáp án vừa được thốt ra thành công khiến cho Vưu Hạ chú ý.
Thật ra, còn hơn cả chú ý. Vưu Hạ trong lòng trước đó vốn dĩ chắc chắn đến chín phần Kỳ Họa Niên sẽ chọn hôn người mình thích. Sau đó sẽ bất ngờ hôn anh một cái. Xem như là một cách dỗ dành tương đối hữu hiệu.
Nhưng mà anh không ngờ hôm nay cậu lại dám chọn một đáp án khác ngoài dự liệu của mình như vậy.
Vưu Hạ cười cũng không muốn cười, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Ồ, thế thì—“
Ngay khi bờ môi vừa hé mở, Kỳ Họa Niên giống như đã luôn canh chừng, chuẩn xác dán sát đến hôn lấp kín kẽ hở mềm mại lành lạnh kia.
Em sẽ hôn người đẹp nhất thế gian này.
Ánh nắng bên ngoài hắt xuống sàn nhà lát gạch màu trắng, mơ hồ tạo thành những vòng sáng hình tròn. Có tia nắng lấp lánh vẽ lên gò má cùng sống mũi của Kỳ Họa Niên, tựa như dòng thời gian đang ngưng đọng, soi rõ từng nét đẹp trên khuôn mặt của cậu.
Kỳ Họa Niên chỉ tách ra một khoảng rất nhỏ, khóe môi thấp thoáng cong lên mỉm cười đến ấm lòng.
Sau khi bất ngờ đón nhận nụ hôn từ đối phương, Vưu Hạ mãi vẫn không thể nói được gì. Anh nhìn theo nhất cử nhất động của Kỳ Họa Niên, sau đó lại chỉ nhìn vào đôi mắt sáng ngời đong đầy yêu thương của cậu.
Nơi đó chỉ có mỗi hình ảnh của anh mà thôi.
Đứa trẻ này… thật sự quá ấm áp. Tuy nhiên cậu cũng là một người lắm chiêu trò.
Vưu Hạ bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương, chợt nói: “Cậu rất dịu dàng, đây có lẽ là tính cách bẩm sinh rồi. Cho nên cậu sẽ có thể dịu dàng với bất kỳ ai, đúng không?”
Kỳ Họa Niên im lặng ngẫm nghĩ hồi lâu, đến khi trả lời, cậu chỉ nhất nhất nhìn vào môi của người nọ: “Có lẽ anh vẫn chưa nhận ra được sự dịu dàng của em dành cho anh, thật ra khác xa với tất cả những người còn lại. Nhưng nếu anh vẫn sẽ còn lấn cấn chuyện này trong lòng, vậy thì chỉ cần anh nói một câu không muốn, em lập tức không đối xử dịu dàng với bất kỳ ai khác nữa. Em sẽ tự giữ khoảng cách, giữ chừng mực, mọi thứ đều sẽ nằm trong kiểm soát của em, càng không khiến cho người khác phải vương vấn hay nảy sinh tình cảm với em.”
Vưu Hạ không bất ngờ trước những lời đường mật này, anh giữ vững tâm tình của mình, thẳng thắn nói: “Nếu cậu còn tiếp tục vì tôi mà trở thành một con người khác, cậu sẽ sớm đánh mất chính mình. Có biết không?”“Em biết.” Thái độ của Kỳ Họa Niên thong thả hơn anh nghĩ, cậu khẽ cười bảo “Nhưng thà là đánh mất bản thân cũng không muốn mất anh!”
Giọng nói cất lên bên tai, quấn quýt quanh quẩn như một loại bùa yêu nguy hiểm nhất thế gian này. Vưu Hạ nhìn đối phương không chớp mắt, dường như đang muốn kiểm chứng xem lời nói kia có bao nhiêu phần là thật lòng.
Từ nhỏ đến bây giờ, liệu có ai luôn sợ sẽ mất anh hay không?
Gia đình ư? Bố mẹ hay là anh chị? Ai sẽ là người lo sợ sẽ đánh mất một người như anh nhất nhỉ?
Vưu Hạ chợt suy nghĩ về chuyện này, không hiểu sao lại không thể đường hoàng đưa ra một đáp án được. Anh không biết người nào trong gia đình sẽ cảm thấy lo sợ nếu như anh đột nhiên rời xa khỏi chốn trần gian, cũng không đoán được họ sẽ khóc thương cho anh trong bao lâu.
Nghe sao mà thảm hại đến vậy?
Vưu Hạ cười lạnh một tiếng.
Sống độc lập như một con sói lạc đàn từ nhỏ, kéo dài đến tận bây giờ, xúc cảm dường như đã bị thời gian hờ hững gặm nhấm bào mòn từng chút một rồi.
Thế mà… mỗi khi nói chuyện với Kỳ Họa Niên, anh luôn nhất thời xúc động. Xúc động chẳng phải chỉ vì mấy lời mà cậu nói ra, hơn thế còn là vì ánh mắt cùng nụ cười.
Tất cả những điều đó khi kết hợp lại sẽ vô tình phác họa thành một Kỳ Họa Niên mà anh biết.
Từng nét, từng nét một, vô cùng tinh xảo, vô cùng tỉ mỉ.
Vưu Hạ nghiêng người dựa vào lưng ghế, cánh tay duỗi ra, mơ màng vẽ phác theo sườn mặt của Kỳ Họa Niên. Hiếm khi cậu được nhìn thấy anh trong bộ dạng mê người như thế này. Một bộ dạng ngập tràn khí chất của một người vừa có thế lực vừa có đầu óc, chính là vẻ đẹp của loại người thông minh và sắc sảo.
Từ đôi mắt đỏ như sắt nung đến bờ môi nhạt màu luôn có một kẽ hở rất mỏng, xuống đến chiếc cổ trắng nhợt thon dài. Mỗi một nơi đều thu hút ánh nhìn của người khác, không cách nào rời được.
Thậm chí, cậu còn tham lam muốn hôn lên từng chỗ một, lưu lại dấu vết của chính mình.
Điên mất… Cậu thật sự sẽ phát điên mất!
Vưu Hạ trong tư thế này đẹp đến say lòng người, nhưng cũng gai góc lạnh lùng giống một đóa hồng trắng.
Kỳ Họa Niên đánh mắt nhìn từng ngón tay đang vươn về phía trước của anh, khẽ khàng nghiêng mặt, hôn lên đầu ngón trỏ và ngón giữa.
Vưu Hạ không rút tay về, chỉ rũ mắt, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không thích Lý Ánh Kim.”
“?” Kỳ Họa Niên ngẩn ra một giây, lát sau liền nói “Em biết rồi.”
“Tôi cũng không thích Lý Nhiêu Đồng.”
“Vâng.”
“Kể cả Triệu Đóa.”
“Ừm hứm, đã biết.”
Vưu Hạ thoáng nheo mắt lại nghĩ ngợi: “Còn ai nữa nhỉ?”
Sau một hồi nghe từng chiếc tên được liệt kê, Kỳ Họa Niên không nhịn được khẽ cười, cầm lấy tay anh nói: “Được rồi, em sẽ tự giác giữ chừng mực, giữ khoảng cách.”
“Nói được thì phải làm được.” Vưu Hạ nhìn qua cậu, thấp giọng nhắc nhở.
Kỳ Họa Niên nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Dừng một chút, cậu bỗng chớp chớp mắt giả ngây hỏi: “Nhưng nếu có lúc em không làm được thì sao? Anh có thẳng thừng đá em đi không?”
Vưu Hạ hơi nhướn mày lên: “Tốn sức vậy sao?”
“Thế anh định làm gì?”
Hình như không cần nghĩ ngợi gì, anh lập tức trả lời: “Tôi phải làm gì à? Không, là cậu phải tự giác biến khuất mắt tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.